Bà nội Đỗ sa sầm mặt mày: “Con năm, cái gì trên tay mày vậy?”
Con năm kiêu hãnh hếch cằm: “Phục vụ nhân dân!” Nói xong liền đi thẳng ra nhà ăn, nhà ăn của học sinh cũng ở đó, mà cô ấy cũng đã nộp phiếu ăn rồi.
Con năm cứ thế đi học.
Còn Đỗ Đắc Mẫn tái mét mặt mày, tựa vào tường mới không ngã xuống, tủi thân nói: “Mẹ, mẹ nhìn nó xem.” Bây giờ bà ta không thể nhìn nổi chiếc băng tay đỏ đó.
Bà nội Đỗ nói: “Con năm vẫn còn là một đứa trẻ, con đừng tính toán với nó.” Trong đám cháu, bà nội cưng chiều con năm, Đỗ Ức Điềm nhất.
Mấy việc nhà này thường đều để con tư làm, mà con năm tuổi còn nhỏ, da dẻ mềm mại, cứ động vào việc nặng là tay lại phồng rộp, căn bản không phải kiểu người làm việc nhà.
Hơn nữa, đối với con út trong nhà, người lớn thường sẽ thương yêu hơn một chút.
Hôm qua, Đỗ Tư Khổ đã hẹn với Dư Phượng Mẫn cùng đi đến xưởng cơ khí, nên hôm nay cô dậy sớm. Nếu đợi ở trạm xe hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy, cô sẽ trực tiếp đến nhà Dư Phượng Mẫn.
Nhưng đi tay không thì không tiện vào nhà.
Đỗ Tư Khổ đứng bên ngoài gọi: “Phượng Mẫn, cô dậy chưa?”
Dư Phượng Mẫn vừa tỉnh dậy, còn đang lười biếng nằm trên giường. Nghe thấy tiếng của Đỗ Tư Khổ, cô ấy lập tức bật dậy như cá chép quẫy mình: “Dậy rồi, tôi ra ngay đây!”
Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo, tóc ngắn chỉ chải qua loa vài cái, đội mũ lên rồi đi giày vào.
“Xong rồi đây!”
“Có bạn học đến chơi, sao con không mời vào nhà ngồi một lát? Đã ăn sáng chưa?” Mẹ Đỗ nhiệt tình hỏi.
“Mẹ, bọn con ăn ở nhà ăn của xưởng luôn!” Vừa hay có thể thử xem đồ ăn ở đó thế nào.
Dư Phượng Mẫn vội vàng chạy ra cửa.
Nhìn thấy đồ đạc trên vai và tay Đỗ Tư Khổ, cô ấy giật mình: “Sao cô mang nhiều đồ thế này?”
Đỗ Tư Khổ đáp: “Nhà có người thân đến, không còn chỗ ở, nên tối nay tôi ngủ ở ký túc xá của xưởng.”
Đỡ phải chật chội.
Dư Phượng Mẫn lưỡng lự không biết có nên quay vào lấy chăn màn không.
Nhưng chưa kịp quyết định, mẹ cô ấy đã mang hết đồ ra ngoài, nào là chăn màn, quần áo, giày dép, bình nước nóng, chậu men… Đều đã được chuẩn bị đâu ra đấy.
“Đây, mang theo đi.”
“Xưởng cơ khí cách nhà mình khá xa, con cứ thử ở xem sao, nếu không quen thì quay về.” Mẹ Dư cười hiền từ.
Dư Phượng Mẫn lập tức đeo đồ lên lưng.