“Dì ơi, cháu chào dì ạ.” Đỗ Tư Khổ lễ phép vẫy tay.
“Lần sau rảnh lại đến chơi nhé.”
“Phượng Mẫn, mẹ cô tốt với cô thật đấy.”
“Không phải đâu, mẹ tôi là chủ tịch hội phụ nữ nên bận lắm, mẹ tôi còn mong tôi ở bên ngoài nữa cơ.” Dư Phượng Mẫn lầm bầm.
Mẹ cô ấy cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi nhược điểm là tinh thần trách nhiệm quá cao, suốt ngày đi xử lý đủ thứ chuyện vụn vặt của gia đình người khác, như chuyện chồng đánh vợ, vợ chồng không chịu nuôi cha mẹ các kiểu.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến trạm xe buýt, đợi một lát thì xe đến.
Sáng sớm, xe chưa đông, vẫn còn chỗ trống, hai người nhanh chóng chọn chỗ ngồi.
Đường trong thành phố thì dễ đi, nhưng ra đến ngoại ô, đường vào xưởng thì không còn dễ nữa, xe cứ xóc nảy liên tục.
Ngồi ghế sau quả đúng là khổ sở.
Cuối cùng cũng đến được xưởng cơ khí.
Dư Phượng Mẫn kéo Đỗ Tư Khổ xuống xe ngay.
Mỗi ngày chen chúc trên xe để đi làm đúng là cực hình, vẫn là ở lại xưởng thì tiện hơn.
Nhân viên bảo vệ của xưởng cơ khí chịu trách nhiệm kiểm tra giấy tờ, sau khi xem thẻ ra vào của Dư Phượng Mẫn và Đỗ Tư Khổ, họ mới cho hai người đi vào.
Hôm qua, thủ tục bên bộ phận đăng ký vẫn chưa hoàn tất, ký túc xá cũng chưa được sắp xếp.
Hôm nay, Đỗ Tư Khổ quyết định đến phòng đăng ký trước.
Dư Phượng Mẫn bỗng nói: “Hay là đợi chủ nhiệm Lý đến rồi cùng đi? Trong xưởng có người quen thì dễ làm việc hơn.”
“Chúng ta cứ đến xem trước đã. Nếu bên đó có người, làm xong sớm rồi nhận phiếu lương thực, để chúng ta còn kịp đi ăn cơm, cô thấy sao?” Đỗ Tư Khổ luôn làm việc theo nguyên tắc tự mình thử trước, nếu không được thì mới nhờ người khác giúp.
Dư Phượng Mẫn vốn dễ nghe lời, nên đồng ý theo.
Cửa phòng đăng ký đang mở, bên trong có người. Đó là một thanh niên mặt tròn, mặc đồng phục lao động, đang sắp xếp đồ đạc. Trên chiếc bàn gần đó đặt một hộp cơm nhôm, bên trên có hai chiếc bánh bao lúa mạch đen còn bốc hơi nóng.
Đỗ Tư Khổ gõ cửa: “Chào đồng chí, chúng tôi là công nhân mới vào xưởng, đến để làm thủ tục đăng ký.”
Chàng trai mặt tròn quay lại nhìn: “Có thư giới thiệu không?”
“Hôm qua tôi đã nộp thư giới thiệu cho chủ nhiệm Lý rồi. Đây là thẻ ra vào do phòng bảo vệ cấp, anh xem qua đi.”
Đỗ Tư Khổ đặt chăn gối và đồ đạc xuống, rồi đưa thẻ ra vào cho đối phương.
Anh thanh niên mặt tròn nhìn thẻ một lúc, xác nhận là thật, sau đó rút ra hai tờ đơn: “Điền vào đi.”
Rồi anh ta nói thêm: “Tôi họ Giang.”
“Anh Giang, làm phiền anh rồi."