Hôm sau.
Đỗ Tư Khổ bị mẹ gọi dậy lúc sáu giờ sáng.
“Sao lại ngủ giường trên nữa rồi? Con không sợ ngã à!” Mẹ Đỗ càu nhàu, đánh thức Đỗ Tư Khổ, rồi nhét một đồng vào dưới gối cô: “Cha con đưa đấy, nếu bác sĩ kê thuốc thì lấy tiền này mua. Nhớ đấy, mang giấy bút theo, bác sĩ nói gì thì ghi lại.”
“Dạ, mẹ.” Đỗ Tư Khổ thấy tiền thì lập tức tỉnh ngủ, vội lấy tiền dưới gối cầm vào tay.
“Mẹ tới nhà ga đón dì con, lát nữa con dậy nấu bữa sáng, lau bàn, còn chăn trong phòng mẹ thì nhớ mang ra phơi nắng…” Mẹ Đỗ theo thói quen phân công việc cho Đỗ Tư Khổ.
Đỗ Tư Khổ ngắt lời mẹ luôn: “Lát nữa con phải đi bệnh viện.” Vì một đồng này, cô tiếp tục nói: “Hôm qua bạn học đến tìm con, nói có thể kiếm được giấy giới thiệu việc làm, lát nữa con đi tìm bạn xem có giải quyết được chuyện công việc không. Mẹ, mẹ cho con thêm năm hào nữa đi, trưa nay con ăn ở ngoài.”
Giấy giới thiệu, công việc?
Đây là chuyện tốt.
Còn tiền, một xu cũng không có.
Mẹ Đỗ đập tay Đỗ Tư Khổ: “Không phải cho con một đồng rồi à? Tiết kiệm mà dùng, từng đó đủ ăn rồi.”
Mẹ Đỗ nói xong liền đi.
Đỗ Tư Khổ đã tỉnh thì không ngủ lại nữa, cũng dậy luôn.
Bên phòng bà nội bỗng phát ra tiếng động.
Đỗ Tư Khổ nhanh nhẹn thu dọn mấy bộ quần áo của mình, gói lại cả bàn chải, khăn mặt, rồi cuốn chăn của mình theo luôn.
“Chị, chị làm gì vậy?” Lão Ngũ lơ mơ hỏi.
“Phơi chăn.”
Lão Ngũ học ở trường gần nhà, là trường Trung học Đường sắt, đi bộ chưa đến mười phút, bảy rưỡi dậy vẫn kịp.
Đỗ Tư Khổ tìm được một sợi dây, nhẹ nhàng buộc chăn màn lại, mở cửa phòng nhìn quanh một lượt, thấy cửa phòng của bà nội vẫn chưa mở, thầm nghĩ thật tốt quá.
Thế là cô vác chăn màn lên vai, xách theo đồ đạc của mình rồi đi luôn!
…
Một lúc sau bà nội Đỗ thức dậy.
Bà đi một vòng trong bếp, thấy bếp lò lạnh tanh, bà đoán chắc mẹ của Đỗ Tư Khổ đã đi đến nhà ăn của cục đường sắt lấy cơm rồi.
Đợi mãi, cho đến khi Đỗ Đắc Mẫn dậy kêu đói, mà mẹ Đỗ vẫn chưa quay về.
Lại đi trốn việc ở đâu rồi?
Bà nội Đỗ đi về phía phòng phía Tây, định xem đầu của con tư có đỡ hơn chưa. Thấy cái chậu lớn đầy quần áo đã ngâm cả ngày trời, hôm nay mà không giặt thì sợ là sẽ thối mất.
Nếu con tư thấy khỏe hơn, có khi đã đi đến nhà ăn lấy chút đồ ăn sáng.
Bà nội tuy nhìn có vẻ khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng đã hơn bảy mươi tuổi, tay chân không còn linh hoạt nữa, bắt bà đi đến nhà ăn rồi quay trở về thì vất vả quá.
“Bà nội, chào buổi sáng.”
Con tư không có ở đây, nhưng mà con năm thì có. Chỉ thấy con năm khoác chiếc túi vải màu xanh quân đội, chỉnh lại mũ, đeo băng tay màu đỏ, tràn đầy năng lượng bước ra khỏi cửa.
Đỗ Đắc Mẫn vừa đánh răng bên ngoài xong quay vào, nhìn thấy băng tay đỏ trên tay con năm, suýt nữa thì ngất đi.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]