Nửa đêm, cha Đỗ từ chỗ làm trở về.
Mẹ Đỗ bưng bát cơm vẫn còn nóng trên bếp ra, thắp đèn dầu, rồi ăn cơm dưới ánh đèn.
Khu tập thể đường sắt bị hạn chế điện, đến tám giờ tối là mất điện.
Do giờ đây nhà nước đang thiếu điện trầm trọng.
Đèn dầu bốc khói đen, chập chờn lúc sáng lúc tối.
Cha Đỗ vừa xúc cơm ăn vội vừa hỏi: “Cục không phát nến sao? Sao không dùng?”
“Để dành Tết, nến này mau hết lắm.” Mẹ Đỗ ngồi xuống bên chồng, sợ đánh thức người khác trong nhà nên hạ giọng nói: “Sáng mai em gái tôi đi tàu, tôi định sáng sớm ra đón. Lão Đỗ, em gái tôi trước giờ chưa đến nhà mình, lần này đến, mình không thể để người ta thấy thiếu thốn được. Ngày mai tôi đi mua ít thịt ít cá, không thể để khách đến mà chỉ có mỗi rau xanh.”
“Việc này bà sắp xếp đi.” Cha Đỗ không quan tâm đến chuyện này, lương bổng và phiếu thực phẩm, phiếu thịt ông đều đưa hết cho vợ, cần tiêu gì thì báo với ông một tiếng là được.
“Phiếu thịt nhà mình dùng hết rồi, hôm nay Đắc Mẫn về, tôi còn sang nhà lão Thẩm mượn một cân phiếu thịt đấy. Ngoài mấy miếng thịt trong bát ông, còn lại nó ăn hết cả rồi.” Trong long mẹ Đỗ có suy nghĩ, nhưng Đỗ Hữu Thắng là anh cả trong nhà, trước giờ luôn bảo bọc em trai em gái, ngày trước vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi nhau không ít.
Bây giờ mẹ Đỗ khôn ngoan hơn rồi, chỉ nói sự việc, không bàn luận gì thêm.
“Đắc Mẫn sao lại về rồi?”
Mẹ Đỗ kể chuyện của em rể Tiểu Quách, chuyện của em chồng thì bà không tiện nói nhiều.
Cuối cùng, bà lại nhắc thêm một chuyện: “Chiều nay con tư trở về, trên đầu quấn băng, nói là đau đầu. Bác sĩ bảo ngày mai phải đến khám. Sáng nay nó xin tôi tiền, tôi còn tưởng nó giả bệnh.” Lúc đó bạn học của con tư đến tìm, bà nghĩ con gái bị bạn lừa gạt, định xin tiền giúp người ngoài nên mới không cho.
Cha Đỗ nhíu mày thật sâu: “Mai bà đưa con bé đi khám đi.”
Mẹ Đỗ: “Mai tôi phải ra ga đón em gái.” Không đi được.
“Thằng ba đâu? Để nó đưa con tư đi bệnh viện.”
“Thằng ba mai đi với tôi ra ga, em gái tôi dẫn theo con gái đến, người ta hiếm khi đến chơi, chắc chắn sẽ ở lại một thời gian, nên thằng ba phải qua giúp tôi xách đồ.” Mẹ Đỗ nói: “Để con tư tự đi là được rồi, nó đâu có ngốc, còn học cấp ba nữa, giỏi hơn chúng ta nhiều.”
Bà cho chút tiền là được rồi.
Hai vợ chồng lại trò chuyện về chuyện trong nhà.
________________________________________
Gian nhà phía Nam.
Ông nội Đỗ không có nhà, buổi tối Đỗ Đắc Mẫn ngủ cùng bà nội.
“Mẹ, anh cả về rồi.”
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ngáy vọng đến.
Đỗ Đắc Mẫn thở dài, bà ta còn muốn nhờ mẹ nói với anh cả, bảo anh cả xin nghỉ phép, để đến nhà họ Quách đón Văn Tú về.
Mà xem ra phải đợi đến ngày mai rồi.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]