So với con dâu trước, Lưu Vân càng nhìn Đỗ Tư Khổ càng thấy thích.
Con bé này chịu thương chịu khó, giặt giũ nấu nướng việc gì cũng giỏi, tướng mạo đoan chính, với con trai bà ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Dù là tình hay lý, cứ để chuyện này thành rồi, con trai bà có không đồng ý cũng phải đồng ý thôi!
Lúc này, con trai thứ ba của nhà họ Đỗ vừa về, nhìn thấy Lưu Vân, liền nói:
“Dì Lưu, chú Thẩm gọi dì ở ngoài kia kìa.”
Mẹ Đỗ sinh năm người con, ba đứa đầu là con trai, hai đứa út là con gái.
“Ôi trời, nói chuyện quên cả thời gian, phải về ăn cơm rồi.”
Lưu Vân đặt túi bánh quy đào trên tay Đỗ Tư Khổ:
“Cho cháu đấy, muốn ăn thì ăn.”
Bà ta nhìn về phía bếp, chị Hoàng (mẹ Đỗ) vẫn đang bận rộn.
Chuyện của bọn trẻ, để mai hẵng nói.
Anh ba nhà họ Đỗ nhìn thấy băng gạc trên trán Đỗ Tư Khổ, nói: “Em vào phòng nghỉ đi, lát nữa cơm xong anh mang vào cho.”
Đỗ Tư Khổ đếm người trong nhà, cha chưa về, em năm chưa về, còn cả ông nội nữa, không biết tối nay có về không.
Tính sơ sơ thấy người chưa đủ, chắc còn lâu mới được ăn cơm.
Cô quyết định nghe lời anh ba, vào phòng nghỉ ngơi.
“Anh ba, bà Trương nói trưa nay mẹ mua thịt đấy.”
Đỗ Tư Khổ hạ giọng nói.
“Lát nữa anh gắp cho em mấy miếng.” Anh ba còn hạ giọng nói.
Chính là ý đó!
Đỗ Tư Khổ quay về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.
________________________________________
Năm anh chị em nhà họ Dư có tình cảm rất tốt.
Anh cả đã kết hôn, không còn ở nhà.
Anh hai mới xuống nông thôn vài hôm trước, hai năm nay chưa về nhà lần nào.
Anh ba, anh tư, em năm ở nhà, vốn đều đang đi học.
Tháng năm vừa rồi, trường học xảy ra chuyện, không thể tiếp tục học nên bọn họ đều về nhà.
Đến tháng chín, trường ở đường sắt khai giảng.
Em năm quay lại trường học.
Anh ba và anh tư đang chờ sắp xếp công việc.
Cả hai đều là con em ngành đường sắt, nhất định sẽ có một người được nhận làm công nhân, chỉ là đang chờ tin tức.
________________________________________
Bảy giờ tối, cha Dư vẫn chưa về.
Bà nội Dư thấy cả nhà đều đói, liền bảo mẹ Dư múc một bát cơm, thêm ít thức ăn, để trong nồi giữ nóng.
Sau đó cả nhà ăn trước.
Anh ba giữ lời hứa, mang cơm vào phòng cho Đỗ Tư Khổ.
Dưới cơm có giấu hai miếng thịt, hơn nữa còn là thịt ba chỉ béo ngậy!
Mẹ Đỗ gắp cho anh, anh đều để lại cho em gái.
“Cảm ơn anh ba.”
Đỗ Tư Khổ giả bệnh thì vẫn phải giả cho giống một chút.
Bát cơm là em năm giúp mang ra ngoài.
“Chị, lúc nãy mẹ nói với anh ba, sáng mai phải ra ga đón một người họ hàng, còn bảo chúng ta dọn dẹp lại phòng, kê thêm giường. Chuyện này là sao thế?”
Em năm hỏi. Cô ấy về nhà muộn nhất, chưa rõ tình hình gì cả.
Mới về đã nghe nói cô út sẽ ở đây lâu dài, bà nội còn bảo sau này cô út sẽ sống ở nhà mình.
Bây giờ mẹ lại nói sáng mai trong nhà sẽ có họ hàng đến, muốn cô ấy và chị gái chen chúc ở chung một phòng.
Phòng đã nhỏ thế này rồi, còn chen kiểu gì nữa?
“Dì út sắp chuyển tới đây.”
Một đoạn ký ức chợt lóe lên trong đầu Đỗ Tư Khổ.
Bảo sao sau này cô và Thẩm Dương lại đột nhiên thành đôi.
Hóa ra mọi chuyện bắt đầu từ việc họ hàng đến nhà họ Đỗ.
Chuyện bắt đầu từ việc họ hàng nhà họ Đỗ tới, cô út với họ hàng tới nhà, khiến nhà không đủ chỗ ở, thế là bảo ‘Đỗ Tư Khổ’ sang nhà họ Thẩm ở nhờ.
Ở lâu ngày, thiên hạ liền đồn đại. Không biết ai tung tin nói ‘Đỗ Tư Khổ’ thầm thích Thẩm Dương, bảo hai người đã tình sâu ý đậm.
Sau đó, dưới sự thúc đẩy của hai bên gia đình, mọi chuyện cứ thế thành chuyện đã rồi.
Thì ra căn nguyên là ở đây!
Đỗ Tư Khổ quyết định:
Ngày mai nhất định phải dọn đi.
Phải cắt đứt chuyện này từ trong trứng nước!