Trong lòng nghĩ, tay nghề nấu nướng của Tiểu Hoàng kém quá, nấu cà tím cũng bị cháy, vẫn là con tư nhà họ Đỗ nấu ăn ngon hơn, cơm canh thơm nức cả mũi! Chỉ là gầy quá, mặt cũng chẳng tròn trịa, tay chân dài ngoằng, đúng là số khổ phải làm việc.
Bà nội Đỗ thấy bà Trương đi rồi mới từ trong nhà bước ra, đóng cổng sân lại, đang định cài chốt thì Lưu Vân, người nhà họ Lưu từ nhà bên cạnh cầm theo một gói giấy dầu đi tới.
Bên trong là bánh quy đào.
“Tôi vừa về thì nghe nói đầu Tư Khổ bị thương, sao rồi? Có nặng lắm không?” Vừa hỏi, bà ta vừa nhìn vào nhà: “Thím Khâu, tôi vào xem con bé một chút nhé.”
Bà nội Đỗ họ Khâu.
Bà Lưu giơ gói giấy dầu trong tay lên: “Đây là bánh quy đào đơn vị Thẩm Dương phát cho đấy, vừa thơm vừa giòn, ngọt lắm. Tôi mang sang cho Tư Khổ ăn thử. Con bé này tính tình trầm lắm, nếu không đau dữ dội chắc cũng chẳng để ai biết. Thím à, theo tôi thấy ấy, nếu nhà thím không thương nó thì chi bằng để tôi nuôi đi, tôi sẽ thay chị Hoàng chăm con bé thật tốt.”
Bà ta vừa cười vừa bước vào nhà.
Bà nội Đỗ giật giật mí mắt.
Câu này là có ý gì đây?
Cuối năm ngoái Thẩm Dương mới làm tiệc cưới, chưa đến một năm, vợ chồng có ly hôn hay không còn chưa biết, thế mà lời của Tiểu Lưu này lại đầy ẩn ý.
________________________________________
Đỗ Tư Khổ bị mẹ gọi ra ngoài.
Cô còn tưởng là ăn cơm rồi.
Không ngờ là người nhà họ Thẩm, mẹ Thẩm Dương sang.
Lúc này, Đỗ Tư Khổ đang ngồi trên ghế trong phòng khách, bị dì Lưu nhà bên cạnh nhìn như đang xem khỉ diễn vậy.
Lưu Vân nắm tay Đỗ Tư Khổ, quan tâm hỏi:
“Nhìn cháu gầy như thế này, chắc chịu khổ nhiều rồi nhỉ?”
Bàn tay này thô ráp thế này, chắc chắn là một người giỏi làm việc nhà!
Trong lòng bà ta vui lắm, nhưng mặt không lộ ra, lại hỏi tiếp:
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi nhiều, không được làm việc nặng, cảm xúc không được dao động mạnh, chuyện vui hay chuyện buồn đều không được nghĩ đến, gần đây cũng không nên tổ chức gì hết.” Đỗ Tư Khổ nói rất rõ ràng.
Chuyện vui, ví dụ như ‘kết hôn’ chẳng hạn.
Lưu Vân có chút tiếc nuối, vậy thì chuyện hôn sự phải đợi một thời gian nữa rồi.
Nhưng mà, có thể nói trước với chị Hoàng trước một tiếng.
Hai nhà vốn hiểu rõ về nhau, là hàng xóm và đồng nghiệp lâu năm, sau này Tư Khổ gả qua nhà bà ta, chắc chắn bà ta sẽ không để con bé chịu thiệt.
Còn về đứa con dâu trước kia, Lưu Vân hận không thể phỉ nhổ một cái.
Đồ không biết xấu hổ! Con trai bà ta không chê thành phần gia đình của cô ta không tốt, cưới về rồi lại còn giúp sắp xếp công việc, hầu hạ cha mẹ vợ tận tình. Giờ thì hay rồi, sau khi con hồ ly tinh đó có công việc ổn định liền quay ngoắt đi yêu người khác, đá con trai bà ta một cái không thương tiếc!
Con trai bà ta như bị quỷ ám, còn nói con bé họ Hà đó có nỗi khổ riêng.
Nó còn cầu xin mấy lần, mấy hôm trước về nhà, lại còn trách bà ta, nói bà ta không làm tròn bổn phận mẹ chồng, nóng tính, không tốt với con dâu, làm tan nát gia đình của nó.
Hừ!
Lúc đó Lưu Vân đau lòng đến lạnh cả tim, chỉ cảm thấy mình nuôi phải đồ vô ơn.
Nhưng mấy ngày sau, bà nghĩ thông rồi, tất cả là do cưới nhầm con dâu thôi!
Thế là, Lưu Vân bắt đầu tìm kiếm một người con dâu mới. Phải nhanh chóng quyết định chuyện này, tránh để con bé họ Hà kia lại trở về quấy rối.
Công chuyện thì không làm, nói một hai câu đã xị mặt, đúng là thứ chuyên phá hoại gia đình! Nhà họ Thẩm cưới con dâu về là để cùng nhau xây dựng gia đình, chứ không phải để hầu hạ mình cô ta!
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]