Sau Khi Sinh Con Vợ Bỏ Trốn Một Mình

Chương 7

Hiện tại, nhìn thấy Hà Huống thể hiện rõ ràng sự yêu thích đối với một món đồ vật, và thấy được dáng vẻ khác biệt với sự xa cách thường ngày, thật sự không dễ dàng gì.

“Em thích là được rồi.” Lục Cẩm Tri nhướng mày, nói: “Tùy em quyết định.”

Hà Huống nghiêm túc nói lời cảm ơn. Anh rất ít khi nhận được quà. Khi trở lại phòng vẽ tranh, anh lại cảm thấy món quà này quá quý giá, có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Lục Cẩm Tri cũng chưa từng làm khó anh, ngược lại còn rất quan tâm.

Vì thế, anh lấy hết can đảm hỏi: “Anh tặng tôi một bức tranh, vậy anh có để tâm nếu tôi vẽ một bức khác tặng anh không?”

Hà Huống nói với giọng điệu chân thành. Dù món quà đơn giản nhưng tâm ý lại nặng. Tài lực không đủ thì dùng kỹ thuật hội họa để bù đắp cũng có thể được.

“Tất nhiên là có thể.” Lục Cẩm Tri dang hai tay, cho Hà Huống một lời khẳng định chắc chắn.

Sau khi nói sẽ vẽ tranh cho Lục Cẩm Tri, ngày hôm sau Hà Huống liền bắt tay vào thực hiện. Khi còn nhỏ, anh cùng mẹ sống ở miền Nam, thị trấn nhỏ có núi đẹp, nước cũng đẹp. Anh thường cùng mẹ ra bờ sông vẽ tranh tĩnh vật.

Trong nhà có một bức ảnh do mẹ chụp. Trong ảnh, tiểu Hà Huống cầm bút ngồi xổm trên mặt đất, vẽ lại những viên đá cuội. Ở phía xa, có những đứa trẻ đang bắt cá trong hồ nước. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, phản chiếu những giọt mồ hôi lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Hà Huống thích nhất bức ảnh đó, vì vậy, dựa theo ký ức mà vẽ lại.

Sau khi đóng dấu chữ ký của mình và l*иg vào khung tranh, Hà Huống vô cùng hài lòng. Vì thế, ngay tối hôm sau, khi Lục Cẩm Tri vừa bước vào cửa dùng bữa tối, liền nhận được một bức tranh phong cảnh.

Trình độ hội họa của Hà Huống thực sự rất cao, quả không hổ danh là học sinh xuất sắc nhất của học viện mỹ thuật.

Lục Cẩm Tri nhìn bức tranh, chợt nhớ đến điều gì đó. Hắn lại ngước lên nhìn Hà Huống, trầm ngâm nhíu mày. Hà Huống có chút căng thẳng, nghĩ rằng có lẽ mình vẽ tệ quá, đến mức không thể xem được.

Không ngờ, Lục Cẩm Tri lại kiên quyết muốn treo bức tranh ngay đầu giường trong phòng ngủ chính. Hà Huống hơi khó hiểu, nói: “Chỉ cần nhìn là được rồi. Nếu không, cứ để lại phòng vẽ tranh của tôi đi, bức tranh này không hợp với phòng ngủ chính.”

Nhưng tính tình của thiếu gia vốn dĩ không thể khuyên được, Lục Cẩm Tri càng nhìn bức tranh càng thích, liền trực tiếp chỉ vào nhân vật nhỏ trong tranh mà trêu chọc anh: “Hà Huống, đây là em hồi nhỏ sao?”

“Sao anh đoán được?” Hà Huống không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.