Sau Khi Sinh Con Vợ Bỏ Trốn Một Mình

Chương 8

Lục Cẩm Tri ngày càng thích việc chọc ghẹo Hà Huống. Mỗi lần như vậy, hắn đều có thể nhìn thấy những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt đối phương. Lông mi Hà Huống cong vυ't tự nhiên, bình thường đuôi mắt hơi rũ xuống, che đi một phần ánh nhìn. Chỉ khi cảm xúc dao động rõ ràng, đôi mắt ấy mới lộ ra vẻ sáng ngời vốn có:

“Bởi vì trông cũng đáng yêu giống như bây giờ.”

Khi tâm trạng của Lục Cẩm Tri tốt thì hắn cũng thích bông đùa, nói xong liền đi tìm dụng cụ để treo bức tranh. Hà Huống nhìn theo bóng lưng hắn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc trước, khi đồng ý đi đăng ký kết hôn, ngay khoảnh khắc nghe Lục Cẩm Tri nói câu đầu tiên, anh gần như đã có một loại bản năng mách bảo rằng, dù đối phương không giúp đỡ mình, nhưng ít nhất người trước mắt này cũng sẽ không làm tổn thương mình.

Hà Huống vốn không phải kiểu người dễ dàng tin tưởng người khác, lại càng không phải người dũng cảm. Chỉ là, nhiều năm qua, anh đã quen với việc tự cô lập bản thân. Khi đối diện với người khác, cũng chỉ có thể duy trì được một vẻ ngoài bình thản mà thôi.Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi

Khi Lục Cẩm Tri làm việc, Hà Huống ở nhà cũng không nhàn rỗi. Ngoài vẽ tranh, anh còn tập nấu canh. Cầm muỗng nếm thử, sau đó hài lòng gật đầu. Đúng lúc Lục Cẩm Tri vừa trở về, Hà Huống muốn chia sẻ thành quả của mình, liền đưa cho hắn nếm thử:

“Hương vị thế nào?”

“Ừm, rất ngon.” Lục Cẩm Tri gật đầu, vừa nói vừa dùng lòng bàn tay lau vệt canh còn vương trên khóe miệng Hà Huống.

Hà Huống hơi né tránh, khuôn mặt thoáng đỏ lên, có chút không tự nhiên. Vội vàng múc một bát canh cho Lục Cẩm Tri, rồi giả vờ tập trung vào việc này để che giấu cảm xúc.

“Vài ngày nữa có một triển lãm mỹ thuật ở Art Space. Tôi có hai vé, em có muốn đi xem không?” Lục Cẩm Tri hỏi một cách tự nhiên, sợ Hà Huống ở nhà quá lâu sẽ buồn chán.

“Tôi muốn, phiền Lục tổng chia cho tôi một vé.”

“Em định đi một mình sao? Không mời tôi đi à? Biết đâu tôi lại có thời gian thì sao.” Lục Cẩm Tri cười hỏi, vừa ăn xong vừa trêu chọc anh.

Hà Huống nghe ra sự trêu đùa trong giọng điệu của đối phương, cũng phối hợp đáp lại: “Vậy Lục tổng có rảnh không? Tôi muốn mời ngài đi xem triển lãm mỹ thuật.”

“Tất nhiên là được.” Lục Cẩm Tri đạt được mục đích, sau đó đi vào thư phòng làm việc.

Sau khi ăn xong, Hà Huống chủ động rửa bát. Lúc lên lầu, anh vô tình nghe thấy Lục Cẩm Tri đang nhận điện thoại.

Anh khẽ thở dài trong lòng.

Hà Huống vốn định đi ngang qua, nhưng lại vô tình nghe thấy Lục Cẩm Tri nói: “Hà Huống mới đến chưa bao lâu, chuyện có con không thể nhanh như vậy, người đừng lo lắng quá.”

Bước chân Hà Huống thoáng khựng lại trong giây lát.

Khoảng thời gian ở đây tuy không dài, nhưng cuộc sống cùng Lục Cẩm Tri lại quá mức bình thản và dễ chịu, đến mức anh gần như quên mất lý do mình tới đây.

Nhà họ Lục không thể nào nuôi anh vô điều kiện như một cậu thiếu gia thực thụ. Và nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành.

Hà Huống là người rất dễ thông suốt mọi chuyện, cũng có khả năng tự an ủi bản thân rất tốt. Càng sớm sinh con, càng sớm đạt được tự do, đây mới là điều quan trọng nhất.