Không biết ngày đó sau khi nói chuyện xong Lục Cẩm Tri đã nghĩ gì, nhưng mấy ngày liên tiếp sau khi tan làm, mỗi ngày hắn đều về nhà đúng giờ, cùng ăn cơm tối với Hà Huống, quấn quýt bên cạnh anh, trò chuyện. Đôi khi còn mang quà tặng cho anh.
Hà Huống bị động tiếp nhận, trong lòng nghĩ đại khái đây lại là một kiểu thói quen dỗ dành tình nhân nhỏ đi.
Tiếp xúc lâu ngày, Hà Huống cũng có thể cảm nhận được rằng tính cách của Lục Cẩm Tri không tệ, cũng không làm khó mình. Khi xử lý công việc xong, thỉnh thoảng hắn còn đến xem Hà Huống vẽ tranh.
Sau bữa tối, Hà Huống ở trong phòng ngủ chuẩn bị bài giảng cuối tuần cho học sinh, vừa vẽ vừa ghi chú lại những điểm trọng yếu.
Lúc Hà Huống vẽ tranh, Lục Cẩm Tri ngồi yên lặng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng khen ngợi vài câu: “Hà Huống, em vẽ đẹp thật. Hồi nhỏ tôi cũng từng vẽ tĩnh vật, nhưng không vẽ ra được.”
“Vì sao?”
Lục Cẩm Tri hời hợt đáp: “Bởi vì t bắt ếch bên bờ sông suốt cả buổi trưa, nên hầu như không có thời gian vẽ.”
Về phương diện hội họa, Lục Cẩm Tri chưa bao giờ keo kiệt lời khen dành cho Hà Huống. Nghe nhiều thành quen, Hà Huống từ việc chỉ đáp lại bằng lời cảm ơn đã chuyển thành đặt câu hỏi: “Lục tổng cảm thấy tôi vẽ đẹp ở điểm nào? Có phong cách riêng hay chỉ là bắt chước lại?”
Hà Huống cố ý đặt một câu hỏi mang tính gợi mở, nhưng Lục Cẩm Tri lại không trả lời trực tiếp, mà ra vẻ thần bí mà nói: "Tôi chỉ là một thương nhân không hiểu nghệ thuật, nhưng trong tủ trong phòng của tôi có người hiểu."
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hà Huống, nhíu mày như thể nghĩ đến điều gì đó đáng sợ. Vì vậy, Lục Cẩm Tri quyết định không đùa nữa, trực tiếp kéo tay Hà Huống dẫn anh vào phòng ngủ chính.
"Mở ra xem là gì đi." Lục Cẩm Tri cố tình hạ thấp giọng nói, để Hà Huống tự tay mở chiếc hộp, còn mình thì khoanh tay dựa vào tường chờ đợi.
Hà Huống mở hộp, bên trong là một bức tranh sơn dầu của Lee, một họa sĩ nổi tiếng nước ngoài. Mỗi năm chỉ vẽ năm bức để bán, và đều bị các nhà sưu tập tranh giành hết. Nếu bức tranh này được bán trên thị trường, chắc chắn giá trị sẽ vô cùng xa xỉ.
Hà Huống rất thích tranh của Lee. Vị họa sĩ này chưa bao giờ che giấu quá khứ của mình, mà Hà Huống biết cả hai có chút tương đồng về hoàn cảnh gia đình. Anh trân trọng tính cách của vị họa sĩ ấy, cũng hy vọng bản thân có thể trưởng thành theo cách tương tự.
Nên dù rất vui vẻ, nhưng Hà Huống lại không biểu lộ rõ ràng, chỉ lạnh nhạt hỏi Lục Cẩm Tri: "Đây là quà tặng cho tôi sao?"
Lục Cẩm Tri trầm ngâm một lát. Mặc dù Hà Huống không nói thích, nhưng ngón tay trắng nõn lại siết chặt lấy khung tranh kính bên cạnh, đôi mắt linh động vẫn chăm chú nhìn vào bức tranh, khiến mọi thứ rõ ràng đã bán đứng anh. Toàn bộ dáng vẻ đều thể hiện sự chờ mong.
Lúc mua bức tranh này, Lục Cẩm Tri cũng không nghĩ quá nhiều. Chỉ là tình cờ nhìn thấy, liền nghĩ rằng Hà Huống là một họa sĩ trẻ, chắc hẳn sẽ thích tác phẩm này.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Lục Cẩm Tri nghĩ rằng quả nhiên tặng quà phải đúng sở thích mới có hiệu quả. Sớm biết có thể làm Hà Huống vui vẻ như vậy, hắn đã sớm lấy ra tặng rồi.
Bình thường, khi đối diện với hắn, Hà Huống luôn điềm tĩnh và thản nhiên. Dù miệng luôn nói về lợi ích đôi bên, nhưng anh cũng chưa từng có chút thất thố nào, càng không nói đến việc bộc lộ cảm xúc khác.