Sau Khi Sinh Con Vợ Bỏ Trốn Một Mình

Chương 5: Bỗng dưng có vợ

Người thì cũng đã cưới về nhà rồi, nhưng khi nào Lục Cẩm Tri mới về nhà, thì chẳng ai có thể quản được. Hắn định để Hà Huống ở nhà vài ngày, bản thân thì thong thả tận hưởng một chút thoải mái, rồi mới quay về, sau đó lại đi nơi khác tìm thú vui như thường ngày.

Hà Huống ở lại phòng của Lục Cẩm Tri. Trước đó, anh cũng đã tạm ngừng các buổi giảng dạy tại cơ sở nghệ thuật, làm các học sinh đều lưu luyến thầy Hà.

Vẽ tranh giỏi, người lại tốt, khuôn mặt cũng đẹp, tính cách lại rất ôn hòa. Hà Huống đi đến đâu cũng làm người ta có thiện cảm. Chỉ có Hà gia là ngoại lệ thôi.

Hà Huống cũng không muốn làm lỡ việc học của mọi người, nên đã chuyển các buổi dạy hàng tuần sang dạy trực tuyến. Lục Cẩm Tri tuy không hạn chế anh hay đặt ra yêu cầu gì, nhưng Hà Huống luôn nhớ rõ bổn phận của mình là an phận thủ thường và sinh một đứa con.

Từ ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, Hà Huống không còn gặp lại Lục Cẩm Tri. Anh chỉ có một mình ăn cơm, vẽ tranh, rồi ngủ, cuộc sống so với trước đây lại trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đến bữa tối, dì giúp việc lại nấu canh cá. Hà Huống tự múc cho mình một bát, đang định ăn thì bất chợt nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Anh khựng lại một chút, đặt bát canh xuống rồi quay đầu nhìn lại, người bước vào chính là Lục Cẩm Tri, hắn đã trở về.

Lục Cẩm Tri vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Hà Huống đang ngồi bên bàn ăn. Thấy hắn bước vào nét mặt Hà Huống không giấu được vẻ kinh ngạc. Giờ phút này, ánh mắt hai người chạm nhau, và điều đầu tiên Lục Cẩm Tri chú ý chính là hàng mi cong vυ't cùng nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt của Hà Huống, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng hắn.

Lục Cẩm Tri đưa áo khoác cho quản gia, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, như có như không. Hắn chủ động lên tiếng với Hà Huống: "Tôi về thật đúng lúc, vừa hay tôi cũng chưa ăn. Cùng nhau ăn được chứ?"

Lục Cẩm Tri nói chuyện tự nhiên, lời lẽ không mất lễ nghĩa. Hà Huống cũng không từ chối, tiện tay múc một bát canh cá đưa cho hắn: "Canh này rất ngon."

Hà Huống vừa nói xong đã nhận được một nụ cười tủm tỉm từ Lục Cẩm Tri: "Cảm ơn."

Mấy ngày không gặp, Hà Huống hiểu rõ lập trường và thân phận của mình, nên không hỏi Lục Cẩm Tri đã đi đâu. Ăn xong anh cũng hơi thả lỏng một chút, thầm nghĩ rằng dù thế nào đi nữa, bản thân cũng phải đối mặt với thực tế này.

Hà Huống cũng không do dự, chủ động hỏi Lục Cẩm Tri: "Nguyên nhân của cuộc hôn nhân theo thỏa thuận này, chắc hẳn anh đã rõ. Chỉ cần đến thời điểm thích hợp sinh một đứa con, Lục gia, Hà gia và tôi cùng đạt được thứ mình mong muốn, đôi bên cùng có lợi. Về chuyện này, anh có thể trao đổi với tôi bất cứ lúc nào. Còn những vấn đề khác, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh nên anh cứ yên tâm."

Hà Huống nhìn thẳng vào Lục Cẩm Tri, đôi mắt kiên định. Dù trong giọng nói có chút khó chịu không thể che giấu, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh, vẫn ngồi thẳng lưng, sắc mặt vẫn luôn giữ được bình tĩnh, nói chuyện không nhanh không chậm. Lục Cẩm Tri lắng nghe, tuy rằng Hà Huống nói như vậy, nhưng lúc này dáng vẻ của anh vẫn vô cùng lễ phép và đúng mực.

Lục Cẩm Tri chống cằm quan sát từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt Hà Huống, lời nói và hành động của Hà Huống đều lễ độ đúng mực, nhưng quanh người lại toát ra một loại cảm giác xa cách tự nhiên. Hai người gặp mặt lần nữa, trước mặt Lục Cẩm Tri, Hà Huống không hề lấy lòng, cũng không e dè.

Quả thực đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, nhưng Hà Huống không phải là người làm nghệ thuật sao? Sao lại tính toán hơn cả một thương nhân như hắn chứ?

Lục Cẩm Tri chợt nhận ra rằng Hà Huống hoàn toàn khác với những người từng có quan hệ với hắn trước đây. Những người đó có thể có gương mặt xuất sắc hơn Hà Huống, tính cách cũng khéo léo, dễ chịu hơn. Nhưng không ai trong số họ lại nói chuyện với hắn theo cách này giống như đang… Đặt ra quy tắc.

Nghĩ vậy, khóe miệng Lục Cẩm Tri khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt. Chỉ mới tiếp xúc với Hà Huống trong một thời gian ngắn, anh đã hoàn toàn khơi dậy hứng thú trong hắn. Hắn thật sự muốn xem rốt cuộc Hà Huống có gì đặc biệt, đến mức ngay cả ông nội cũng bị thuyết phục, nhất quyết bắt hắn phải cưới người này.

Lục Cẩm Tri đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần Hà Huống, kề sát bên tai anh rồi cố ý hạ thấp giọng. Giọng nói của hắn vừa trầm vừa ấm, đầy mê hoặc, như có một lực hút vô hình khiến người ta muốn đến gần hơn.

Tai Hà Huống mẫn cảm, vô thức khẽ giật nhẹ, ngay sau đó, anh nghe thấy Lục Cẩm Tri khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tất nhiên tôi biết, em cứ yên tâm mà ở lại đây, có gì cần thì nói với tôi, chúng ta cứ từ từ."