Phó Đình An ra bên ngoài. Giữa đêm khuya, gió rét thấm vào tận xương thịt.
Cảnh Diệp Tinh ngã vào trong tuyết, không phải anh chưa từng thấy.
Dưới ánh đèn.
Diệp Tinh vẫn đang giơ tay ra. Không biết có phải giơ quá lâu hay không, bàn tay nhỏ hơn anh một vòng ấy khẽ run lên.
Giây tiếp theo.
Cuối cùng anh cũng nắm lấy tay cô.
Sau khi được nắm tay, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tinh cong cong, cô nhìn bàn tay đang đan vào nhau của hai người, chút giận dỗi còn sót lại cũng hoàn toàn tan biến.
Trên đường trở về, vẫn là Phó Thất lái xe.
Nhưng lần này, anh ta không đưa họ đi nơi khác nữa, mà trực tiếp đưa hai người về Tê Viên.
“Tiên sinh, phu nhân, chúc ngủ ngon.”
Phó Thất đứng ở cửa, vẫy tay nhiệt tình với hai người vừa xuống xe.
Quá tuyệt vời!
Tiên sinh chịu đưa phu nhân về nhà, anh ta có linh cảm sau này chắc chắn sẽ có nhiều “dưa” để ăn!
Tiễn tiên sinh và phu nhân xong, người làm công tên Phó Thất lại lên xe tiếp tục tăng ca.
Muốn xử lý tên rác rưởi dám chạm vào phu nhân, dù là nửa đêm cũng phải tiến hành thu gom.
Trong biệt thự Tê Viên có thuê quản gia và người giúp việc. Quản gia là người chăm sóc Phó Đình An từ nhỏ, nay tuổi đã cao nên giờ này đã đi nghỉ.
Còn người giúp việc thì vẫn chưa ngủ. Khi nhìn thấy cô gái lạ đứng sau lưng Phó Đình An, bà hơi sững người, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc.
“Tiên sinh, có cần tôi chuẩn bị bữa khuya cho ngài không?”
“Không cần—”
“Em, em muốn ăn một chút, có được không?”
Diệp Tinh đứng sau lưng Phó Đình An, tay vẫn nắm chặt tay anh không chịu buông.
Cô có chút ngượng ngùng: “Em chưa ăn tối, đói lắm rồi.”
Phó Đình An: “…”
Phó Đình An: “Làm một phần.”
Anh vốn không định ăn vào giờ này.
Dì giúp việc nhận lệnh, lập tức vào bếp bận rộn.
Diệp Tinh thì ngoan ngoãn đi theo Phó Đình An lên lầu.
Phó Đình An khẽ nâng cằm, ra hiệu cho cô nhìn căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính.
“Tối nay cô ngủ ở đây.”
Trong phòng khách có đầy đủ mọi thứ. Còn quần áo để thay thì Diệp Tinh không mang theo, tối nay đành mặc tạm đồ của anh.
Áo của anh có mấy chiếc còn chưa mặc, có thể đưa cho cô.
Diệp Tinh không biết đây là phòng khách, nhân lúc dì giúp việc còn đang nấu ăn, cô tranh thủ đi tắm.
Lúc tắm, nước dính vào những vết trầy nhỏ trên người khiến cô đau đến hít hà.
Cuối cùng cũng tắm xong, Diệp Tinh đi dép trong nhà, mặc áo sơ mi của Phó Đình An, đứng trước gương.
Cô gái trong gương, làn da trắng nõn ửng hồng lên vì hơi nước. Cô giơ tay buộc mái tóc dài rũ bên vai lên, vẫn là kiểu tóc búi củ tỏi bồng bềnh quen thuộc.
Sự ngây thơ của tuổi trẻ và vẻ đẹp trời sinh rực rỡ cực độ, hòa quyện hoàn hảo trong cô, tạo nên một vẻ quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Buộc tóc xong, trên người chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi của Phó Đình An, cô bước ra ngoài.
“Chồng ơi.”
Cô gọi Phó Đình An, định gọi anh ra.
Nghe tiếng cô gọi, dì giúp việc bước đến: “Phu nhân, bữa khuya đã nấu xong rồi, mời cô dùng bữa.”
Từ cách xưng hô của Diệp Tinh, bà ấy đã biết nên xưng hô với cô như nào.
Diệp Tinh liếc nhìn bà ấy, không đi theo bà ngay: “Phó Đình An đâu rồi?”
“Tiên sinh đang ở thư phòng.” Dì giúp việc đáp: “Phu nhân, đợi cô ăn xong, chắc tiên sinh sẽ ra ngay thôi.”
Dưới sự khuyên nhủ dịu dàng của dì giúp việc và cơn đói cồn cào, cuối cùng Diệp Tinh cũng chịu đi ăn trước.
Không thể không nói, dì giúp việc mà Phó Đình An mời về, kỹ năng bếp núc đúng là miễn chê.
Ở nhà họ Diệp, Diệp Tinh chưa từng được ăn bữa cơm nào ngon lành thế này, nay ở chỗ này mới ăn được một bữa no nê.
“Dì nấu ngon thật đấy ạ.”
Diệp Tinh không tiếc lời khen ngợi, thật lòng công nhận tay nghề nấu nướng của bà.
Ăn xong, cô đi đánh răng, rồi lại đi tìm Phó Đình An.
Khó khăn lắm mới tìm được chồng, cá nhỏ Tinh Tinh vẫn chưa cảm thấy yên tâm chút nào.
Không thấy anh trong thư phòng, Diệp Tinh đành đi dọc hành lang gọi thêm mấy tiếng.
Dì giúp việc và những người khác đều đã đi nghỉ, mà Diệp Tinh lại là người “chỉ làm mình làm mẩy với người thân quen”.
Đối với người không thân, cô ngại làm phiền họ.
Vì thế, để không quấy rầy họ nghỉ ngơi, cô đành ngậm miệng.
Trong phòng ngủ.
Nghe tiếng gọi bên ngoài dừng lại, Phó Đình An dừng tay lại, nghĩ thầm—
Lần này hẳn là ngoan ngoãn về phòng ngủ rồi.
Không còn tiếng gọi bên ngoài nữa, Phó Đình An ngồi trên giường, tiện tay lật một quyển sách.
Anh có thói quen đọc sách trước khi ngủ.
Đọc xong, khi chuẩn bị đi ngủ, anh liếc nhìn đồng hồ.
12 giờ. Đã rất khuya rồi.
Giấc ngủ của Phó Đình An không quá tốt, cũng không quá tệ. Nhưng đêm nay, anh lại đột ngột tỉnh giấc.
Tỉnh lại mà không vì lý do gì,như thể trong khoảnh khắc nào đó, trong lòng bỗng nhiên trở nên trống rỗng.