Sau khi tỉnh dậy, anh lại nhìn đồng hồ.
Là 2 giờ rưỡi.
Phó Đình An ngồi dậy, day day thái dương. Bất chợt thức dậy, muốn ngủ lại còn khó hơn khi nãy.
Đã không ngủ được thì chi bằng sang thư phòng xem tài liệu.
Anh xuống giường, định đổi chỗ ngồi một chút, tiện thể xử lý công việc.
Mở cửa ra.
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Phó Đình An bỗng khựng lại.
“Diệp Tinh?”
Ánh mắt anh rơi xuống tấm chăn đang trải ở trước cửa, trong mắt hiện lên vẻ sững sờ.
Trong lớp chăn được cuộn lại, lộ ra một cô gái đang nằm bên trong.
Cô hơi nghiêng đầu, một bên má vùi vào trong chăn, đang say giấc.
Phó Đình An ngồi xuống, tay vừa chạm vào chăn thì đã nghe thấy cô mơ màng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Tiếng “chồng ơi” ấy nhẹ nhàng mềm mại, tràn đầy sự nũng nịu dựa dẫm.
Phó Đình An hơi khựng lại.
Anh bế cả người lẫn chăn lên, định đưa cô về phòng.
Nhưng cô gái trong chăn bỗng nhíu mũi.
Ngay sau đó, như thể ngửi thấy mùi gì đó, cô vùng vẫy chui ra khỏi chăn.
Chăn bị hất xuống đất.
Cánh tay cô gái vội quàng lấy anh, ôm chặt: “Tìm được rồi…”
Cô lẩm bẩm: “Chồng, của em.”
Ý thức còn đang mơ hồ, cô vẫn vòng tay quấn chặt lấy anh. Hơn nữa, Phó Đình An cũng nhận ra ra sự cố chấp mạnh mẽ của cô đối với “chồng” của mình.
Dù anh có muốn gỡ “con cá giả” này khỏi người mình thế nào đi nữa, thì cũng không thành công.
Dùng sức quá mạnh thì cá nhỏ sẽ nổi cáu.
Dùng sức quá nhẹ thì không gỡ được cá nhỏ ra .
Phó Đình An mặt không cảm xúc nhìn cô cá trong lòng mình, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhưng may là cuối cùng, anh cũng bế cá nhỏ trở về phòng.
Sáng hôm sau.
Diệp Tinh tỉnh dậy trên chiếc giường lớn của Phó Đình An. Lúc tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mỗi mình cô.
Cô định với tay lấy điện thoại xem giờ, lại thấy một loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình.
“À, mình để điện thoại ở chế độ im lặng.”
Diệp Tinh lẩm bẩm, vừa tìm dây sạc vừa lướt xem tin nhắn.
Diệp Chính Đức tức điên lên, bảo cô mau chóng trả lời tin nhắn hoặc gọi điện lại.
Còn mấy người khác cũng gửi đủ thứ linh tinh.
Trong số đó, đặc biệt nhất là Diệp Thao.
[Diệp Thao]: Rốt cuộc cô đang ở đâu vậy!!! Tôi gọi cả xe cứu thương với cảnh sát rồi, quay về thì cô biến mất!
[Diệp Thao]: Lúc tôi đi không khóa cửa, có phải cô bị ai đó đưa đi rồi đúng không?
[Diệp Thao]: Diệp Tinh, cô đừng dọa tôi.
Có thể thấy, Diệp Thao thật sự rất hoảng.
Diệp Tinh thản nhiên đọc hết tin nhắn, hoàn toàn không có ý định trả lời lại thằng nhóc ngốc nghếch tuổi teen này.
Ngược lại, cô lại nhớ đến Diệp Chính Đức.
Diệp Chính Đức từng hứa, nếu cô chịu kết hôn với Phó Đình An thì sẽ cho cô 500 vạn.
Trước kia cô không muốn, là vì chưa hiểu rõ tình hình.
Còn bây giờ, cho dù không có Diệp Chính Đức, cô cũng sẽ ở bên Phó Đình An.
Cho nên, 500 vạn này không lấy thì phí!
Nghĩ vậy, Diệp Tinh cúi đầu gõ tin nhắn.
[Đây là số tài khoản ngân hàng của tôi, nhớ chuyển tiền trong hôm nay.]
[Chuyển xong, tôi sẽ cho ông xem giấy đăng ký kết hôn.]
Gửi xong, cô mặc kệ Diệp Chính Đức đang phát điên, không nhắn lại nữa.
Tất nhiên, để Diệp Chính Đức bớt ầm ĩ lại, cô gửi cho ông ta một bức ảnh chụp mình ở nhà Phó Đình An.
Chẳng bao lâu sau khi gửi ảnh, 500 vạn thật sự đã vào tài khoản của cô.
Người chuyển tiền là Diệp Chính Đức, gần như nghiến răng nghiến lợi mà chuyển, như kiểu phải đánh cược lần cuối.
Diệp Tinh từng trốn hôn một lần, giờ ông ta chỉ còn biết trông chờ vào việc cô tự vớt vát lại cuộc hôn nhân này!
Nếu không thì, ông ta không dám tưởng tượng hậu quả của việc đắc tội với Phó Đình An.
Diệp Tinh đứng trong phòng, nhìn thông báo chuyển tiền của ngân hàng.
Cô chìm trong suy nghĩ—
Tiếp theo phải dỗ chồng đi đăng ký kết hôn với mình như nào đây?
Haiz.
Biết thế thì đã chẳng vội bỏ trốn rồi.
Ngay khi Diệp Tinh còn đang nghĩ xem làm sao để đi đăng ký lại, ngoài cửa, Phó Đình An vừa hay đi tới.
Tối qua không nhìn kỹ.
Lúc này Phó Đình An mới phát hiện, cô chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi của anh.
Áo sơ mi quá rộng, mặc lên người cô thì lùng bùng, tà áo vừa khéo che tới đùi.
Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.