Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 18: Người vợ đầu óc có vấn đề kia, là của anh

Kết quả kiểm tra của Phó Lương có vào một tiếng sau.

Diệp Tinh uể oải quấn lấy áo vest, vẫn không thèm để ý đến Phó Đình An.

Phó Đình An liếc cô một cái, rồi xoay người đi hỏi Phó Lương về kết quả kiểm tra của cô.

“Ngài đoán không sai, đầu óc cô ấy bị va đập nghiêm trọng.”

Phó Lương hạ thấp giọng, báo cáo tường tận với Phó Đình An: “Dựa trên kết quả kiểm tra, trước đây đầu cô ấy từng bị chấn thương mạnh.”

“Lần này là lần chấn thương thứ hai, tình trạng còn nghiêm trọng hơn.”

Nghe vậy, Phó Đình An cũng kể luôn chuyện Diệp Tinh khăng khăng cho rằng mình là một con cá.

Lúc kiểm tra, dù Diệp Tinh đang giận anh, nhưng anh vẫn moi được không ít lời từ cô.

“Mẹ cô ấy từng kể cho cô ấy nghe truyện cổ tích về nàng tiên cá, còn nói cô ấy là một nàng tiên cá nhỏ.”

“Không hiểu sao bây giờ cô ấy lại nhớ tới chuyện này, rồi coi đó là thật.”

Bác sĩ nghe xong, khẽ nhíu mày: “Loại vấn đề về não bộ này, trước đây ở nước ngoài đã từng ghi nhận. Chỉ là, hiện giờ vẫn chưa có trường hợp nào chữa khỏi.”

Phó Đình An ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Tại sao?”

Đã có bệnh lý rõ ràng, tại sao không có lấy một ca điều trị thành công?

Phó Lương im lặng một lúc, rồi trả lời: “Bởi vì cuối cùng tất cả bọn họ đều bị đưa vào viện tâm thần.”

Loại này được xếp vào dạng rối loạn tinh thần, bệnh nhân sẽ tự cho rằng mình không phải là con người.

Diệp Tinh thì nghĩ rằng mình là nàng tiên cá.

Ở nước ngoài, từng có người tin rằng mình là một cây hoa ăn thịt người, một loài thực vật cần ăn thịt người để sống.

“Tình trạng của cô Diệp, tương đối vẫn còn nhẹ. Ít nhất cô ấy vô hại.”

Hơn nữa, động cơ cũng là vì theo đuổi tình yêu mà ra.

Giữa lúc Phó Đình An trầm mặc, Phó Lương phân tích tình trạng não bộ của Diệp Tinh, cuối cùng cũng mang lại cho anh chút hy vọng.

“Đúng rồi, tuy chấn thương của cô Diệp khá nặng, nhưng kiểu rối loạn nhận thức này chưa chắc sẽ kéo dài lâu.”

“Ngài đi theo tôi.”

Phó Lương nhanh chân dẫn anh đến căn phòng mà anh ta vẫn thường dùng tại đây.

Từ trong phòng, anh ta lục ra một chồng tài liệu.

“Quả nhiên, tôi vẫn còn giữ.” Phó Lương không ngẩng đầu, nói: “Đây là tài liệu tôi lấy được khi sang nước ngoài, trong này có ghi chép về các bệnh nhân mắc bệnh tương tự.”

Trong lúc lật xem tài liệu, chút hy vọng mong manh khi nãy cũng dần lớn hơn.

“Đúng như tôi đoán, chấn thương của cô Diệp khác với những bệnh nhân kia.”

“Phó tiên sinh, tiếp theo tôi sẽ điều trị theo hướng tập trung vào chấn thương. Nhưng phần rối loạn nhận thức thì cần sự phối hợp từ phía người nhà.”

“Trong khoảng thời gian này, cô ấy đặc biệt cần sự kiên nhẫn và chăm sóc của người thân.”

Phó Lương vẫn tiếp tục dặn dò.

Phó Đình An ngồi trên chiếc ghế da, đôi mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, mấy giây sau mới cất lời.

“Phó Lương, ý anh là… bảo tôi phải kiên nhẫn, chăm sóc cô ấy?”

Mấy chữ cuối, giọng anh rõ ràng nhấn mạnh hơn.

Phó Lương sững lại.

À…

Anh ta quên mất, trong từ điển của vị Phó tiên sinh trước mặt này, e là chưa từng có mấy chữ “kiên nhẫn” hay “chăm sóc” người khác.

Anh ta siết chặt tập tài liệu, chăm chú nhìn Phó Đình An, như đang phiền não, lại như đang suy tính.

Một lúc sau.

Anh ta rốt cuộc cũng lên tiếng: “Phó tiên sinh, tôi biết ngài không biết cách chăm sóc người khác.”

“Nhưng… cô Diệp gọi ngài là chồng.”

Phó Lương chưa từng kết hôn, nhưng kỳ lạ là, anh ta lại có quan niệm đạo đức rất rõ ràng về hôn nhân.

Anh ta cho rằng hôn nhân là thiêng liêng, đã kết thành vợ chồng thì phải có trách nhiệm với nhau.

Ánh mắt Phó Lương như đang nhắc nhở Phó Đình An rằng—

Người vợ đầu óc có vấn đề ngoài kia, là của anh.

Anh phải chăm sóc cô ấy.

Hai người không nói thêm gì nữa. Phó Lương vốn là người có tích cách kỳ quái, yêu thích y học, là một thiên tài y học.

Nhưng không may, anh ta lại mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.

Nếu không nhờ có chút quan hệ máu mủ với Phó Đình An, e là con đường hành nghề lẫn xin việc của anh ta đã gặp không ít trắc trở.

Rời khỏi chỗ của Phó Lương, Phó Đình An ra ngoài đón Diệp Tinh.

Phương án điều trị cụ thể, ngày mai Phó Lương sẽ đưa cho anh.

“Chồng ơi.”

Diệp Tinh suốt nửa ngày không thấy anh đâu, cơn giận cũng dịu đi phần nào.

Cô chìa tay ra, đầu ngón tay mịn màng như ngọc dưới ánh đèn, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

“Muốn nắm tay.” Diệp Tinh đưa ra yêu cầu, xong lại bổ sung thêm một câu: “Bên ngoài lạnh lắm, em sẽ bị đông cứng mất.”

Mà nếu bị đông cứng rồi, thì sẽ đi không nổi nữa.