Chẳng bao lâu sau—
Phó Thất kiêm tài xế bật lò sưởi trong xe, tăng nhiệt độ cho tiểu phu nhân đang ăn mặc mỏng manh.
“Tiên sinh, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Trên xe còn có tiểu phu nhân, Phó Thất không rõ là đưa cô ấy về hay cả hai cùng về.
“Đừng bỏ em lại.”
Diệp Tinh đột nhiên siết chặt cánh tay Phó Đình An, đầu ngón tay cô vì lạnh mà tím tái: “Nơi em ở... có kẻ xấu.”
Khi nói câu này, đôi mắt trong veo của Diệp Tinh ánh lên vẻ bất an.
Vừa rồi lúc đánh nhau trong căn hộ, trong mắt cô còn hiện lên vẻ hung dữ.
Nhưng giờ ngồi trên xe, trước mặt người mà cô xem là chồng, nỗi sợ hãi mới từ từ tràn ra.
“Gã đàn ông đó là con trai chủ nhà, hắn bất ngờ xông vào, định cưỡng bức em.”
Diệp Tinh kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, giọng nói hơi run rẩy, âm thanh như sợi dây cung mảnh kéo căng, khiến người nghe không khỏi xúc động.
Càng nói cô càng thấy tủi thân: “Chồng ơi, em hơi sợ...”
Bất kỳ cô gái nào gặp phải chuyện này cũng chẳng thể nào kiên cường được.
Phó Đình An nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, lạnh nhạt phun ra mấy chữ an ủi.
“Không cần sợ.”
Anh đưa bàn tay mà Diệp Tinh đang níu lấy về phía cô, giọng nói không mang cảm xúc gì, nhưng trong câu chữ lại như có ý trấn an.
“Kẻ xấu đêm nay sẽ bị trừng phạt.”
Diệp Tinh gật đầu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy đồng tình: “Đúng, hắn nhất định phải bị trừng phạt!”
Phó Thất vừa đánh lái, vừa âm thầm thở dài trong lòng.
Haizz...
Lát nữa lại phải tăng ca rồi.
Nhưng ca này không thể không làm, tiểu phu nhân nhà bọn họ không phải ai cũng có thể động vào được.
“Phó Thất, về Tê Viên, gọi Phó Lương đến một chuyến.”
Phó Lương là bác sĩ riêng của Phó Đình An.
Phó Thất hơi sững người, không hiểu sao giờ này còn gọi Phó Lương đến.
Nhưng anh ta không hỏi nhiều, lập tức gọi điện báo cho Phó Lương.
Hai mươi phút sau.
Tay Phó Đình An vẫn bị Diệp Tinh nắm chặt không buông.
Anh như mang theo một món đồ trang trí bên người, dẫn cô vào trong.
Phó Lương đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Thấy cô gái bên cạnh Phó Đình An, Phó Lương đẩy gọng kính trên sống mũi, không hề tò mò lấy một chút.
“Khám cho cô ấy.”
Phó Đình An vừa đi vừa dặn dò: “Kiểm tra kỹ phần não bộ.”
Phó Đình An không phải kẻ ngốc.
Những biểu hiện khác thường của Diệp Tinh, thêm việc cô cứ mở miệng là gọi anh là chồng...
Rất rõ ràng, tám chín phần là đầu óc có vấn đề.
Tê Viên được trang bị đầy đủ thiết bị y tế.
Lúc kiểm tra, Diệp Tinh vẫn mơ hồ: “Sao em phải kiểm tra? Em đâu có bệnh gì đâu.”
Có lẽ do vẻ ngoài của Phó Lương trông hơi dữ, đeo kính cũng không ngụy trang thành vẻ nhã nhặn được.
Diệp Tinh hơi sợ anh ta.
“Chồng ơi, em không kiểm tra đâu.” Cô phản đối: “Em không có bệnh mà.”
Cô bướng bỉnh không chịu kiểm tra, lý do rất đơn giản.
Cô không muốn bị phát hiện… mình là cá.
Giằng co một lúc, Phó Đình An rút tay ra khỏi tay cô.
“Nếu không kiểm tra, tối nay cô không được ở lại.”
Diệp Tinh: “…”
Sắc mặt cô trắng bệch.
Không thể phủ nhận, lời uy hϊếp này rất hiệu quả với cô.
Móng tay cô vô tình bấm mạnh vào mu bàn tay anh, nhưng Phó Đình An không nhíu mày lấy một cái.
“Chồng à.”
Diệp Tinh cắn răng, kéo anh ra một bên, vẻ mặt nghiêm túc, nói nhỏ với anh: “Em có một bí mật muốn nói với anh, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng bị dọa đấy.”
Phó Đình An cụp mắt: “Nói đi.”
Diệp Tinh nhón chân, ghé vào tai anh, trịnh trọng nói: “Em không phải là người, em là một nàng tiên cá.”
“Em vượt ngàn dặm, từ biển sâu đến đây, chỉ để yêu anh.”
“Chồng à, anh phải đối xử tốt với em đấy.”
Phó Đình An: “?”
Không nói thêm lời nào, Phó Đình An túm lấy cổ tay cô, kéo thẳng tới trước mặt Phó Lương: “Khám cho cô ấy ngay lập tức.”
Đầu óc kiểu này, nhất định là có vấn đề.
Diệp Tinh vừa mới tiết lộ bí mật lớn nhất, kết quả vẫn bị Phó Đình An lạnh lùng bắt đi kiểm tra, không nói nổi một câu dịu dàng.
Thật lòng mà nói, cá con có chút tổn thương.
Cá con Tinh Tinh bị tổn thương, buồn bã theo bác sĩ vào phòng kiểm tra.
Cô cố tình giận dỗi, hất tay Phó Đình An ra, không thèm liếc nhìn anh một cái.
Phó Đình An nhìn cánh cửa phòng khám khép lại.
Anh dựa vào tường, nhắm mắt, đưa tay xoa mạnh huyệt thái dương.
Đau đầu.
Mới nửa ngày không gặp, vị hôn thê bỏ trốn đã biến thành một cô ngốc.
Đã thế, cô ngốc ấy còn bám chặt lấy anh.
Chuyện này hoàn toàn khác với kiểu hôn nhân chỉ để trang trí mà anh tưởng tượng.