Khoảnh khắc ấy, Phó Thất ngỡ như mình nghe nhầm.
Ngay cả Phó Đình An, người từ trước đến nay luôn lạnh lùng và tự kiềm chế, cũng khựng lại một giây khi nghe tiếng gọi "chồng ơi" bất ngờ đó.
Gọi người xong, Diệp Tinh đưa tay về phía Phó Đình An: “Em ngồi lâu quá, chân tê rần cả rồi. Anh kéo em một cái đi.”
Phó Đình An không nhúc nhích.
Anh không nhúc nhích, Phó Thất cũng chẳng dám làm gì.
Không ai đỡ, Diệp Tinh chỉ có thể ngồi đợi trong im lặng.
Một lúc sau, dưới ánh mắt của Phó Đình An, cô chậm rãi, dứt khoát ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào giữa hai chân.
Gió lạnh thổi qua.
Bóng dáng co ro của cô gái giống như một cây nấm nhỏ đáng thương đang tự bế.
Cây nấm nhỏ run rẩy vì lạnh, thỉnh thoảng khẽ co người lại, nhưng không có chồng đến ‘‘nhặt’’ cô lên, cô đành phải tiếp tục co lại như thế.
Phó Thất thật sự không nỡ nhìn tiếp.
Anh ta nhỏ giọng khuyên Phó Đình An: “Tiên sinh, cô Diệp còn nhỏ, chịu không nổi cái lạnh thế này đâu.”
Theo tư liệu anh ta biết, Diệp Tinh năm nay mới 19 tuổi.
Tiên sinh nhà anh ta đã 29 tuổi rồi, so với Diệp Tinh thì đúng chuẩn... trai già.
“Với lại, cô Diệp... dù sao cũng là vị hộ thê của ngài.”
Phó Đình An chưa từng hủy hôn ước với nhà họ Diệp, nên Diệp Tinh vẫn là vị hôn thê của anh.
Không biết là vì lời lải nhải của Phó Thất có tác dụng, hay là vì cây nấm nhỏ kia đang dần truyền đi ý chí muốn bị chết đông cho Phó Đình An.
Cuối cùng—
Phó Đình An đưa tay, nhổ cây nấm nhỏ lên.
Cây nấm nhỏ lạnh đến mức toàn thân như một cục băng.
Vừa đứng dậy, giày cao gót của cô đã lệch, trẹo sang mép bậc thang.
Sắc mặt Phó Thất khẽ thay đổi.
May mà Phó Đình An phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy cô.
Ở trong vòng tay anh, Diệp Tinh cuối cùng cũng lấy lại chút cảm giác.
Cô hoảng hốt níu lấy áo Phó Đình An, lẩm bẩm: “Làm em sợ muốn chết...”
Đi giày cao gót mà ngã từ bậc thang xuống thì chắc cô tàn phế mất.
Sau khi đỡ cô đứng vững, Phó Đình An định đẩy cô ra xa một chút.
Nhưng Diệp Tinh trong mắt giờ chỉ có “chồng”, chỉ muốn dính sát vào anh càng gần càng tốt.
Cô níu lấy áo anh không buông, giọng nói có chút thấp thỏm.
“Chồng ơi, anh… anh không cần em nữa à?”
Trong lòng cô khổ sở muốn chết.
Lúc bị nhà họ Diệp sắp đặt cuộc hôn nhân này, cô nào biết Phó Đình An chính là người mình đang tìm chứ?
Nếu sớm nhận ra, sớm nhớ lại, thì cô đã ngoan ngoãn đi theo chồng rồi.
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Đình An dừng lại trên gương mặt cô, quan sát kỹ.
Vài giây sau, anh phát hiện điều bất thường.
Trán của Diệp Tinh, xương quai xanh dưới cổ, đều có vết bầm tím và những vết xước nhỏ.
Ngoài ra, trong tóc quanh tai cô còn vương máu khô.
“Đi theo tôi.”
Trong lòng Phó Đình An dâng lên một dự cảm, anh quay người dẫn đường cho Diệp Tinh.
Nhưng Diệp Tinh chỉ đi được hai bậc cầu thang đã loạng choạng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.
Thấy anh dừng lại, cô lập tức chột dạ như làm sai chuyện, lí nhí giải thích: “Hễ lạnh là em lại như vậy, cơ thể không nghe theo điều khiển nữa.”
Là bệnh cũ.
Trước kia cô không biết lý do, giờ nghĩ lại, có lẽ do cô là cá, mà cá thì không thích hợp với mùa đông, rất dễ bị đông cứng.
Phó Đình An không nói gì với lời giải thích đó, chỉ là, anh lại đưa tay ra.
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ ấy, vừa vặn bao trọn bàn tay Diệp Tinh.
Cô không khách sáo nắm lấy tay anh, thậm chí còn được đà lấn tới, dựa hẳn vào người anh, gần như đổ toàn bộ trọng lượng sang bên anh.
Phó Thất đi chậm vài bước phía sau.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Đình An, biểu cảm như thấy quỷ.
Chết thật.
Đây là lần thứ mấy ông chủ để Diệp Tinh chạm vào vậy?!
Nếu hư nói lần trước trên xe, lúc Diệp Tinh hôn mê ngã vào lòng ông chủ là chuyện ngoài ý muốn…
Thì lần này…
Ông chủ chủ động đưa tay ra hai lần! Không chỉ đưa tay, còn để cô ấy dựa vào người!
Phó Thất không nghĩ ông chủ là người dễ mềm lòng. Anh ta đã theo ông chủ bao nhiêu năm, từng tận mắt thấy ở trên yến tiệc có thiên kim tiểu thư xinh đẹp cố tình giả vờ va phải để ngã vào lòng ông chủ.
Kết quả, ông chủ né luôn, mặc kệ cô nàng mất thăng bằng ngã sõng soài xuống sàn đá cứng.
Cả ảnh hậu cao cao tại thượng trong mắt người đời, bày đủ chiêu cũng chẳng thể đến gần ông chủ.
Vậy mà bây giờ, nhìn Diệp Tinh rúc vào lòng Phó Đình An như thế, Phó Thất bỗng thấy mơ hồ.
Có lẽ, vị phu nhân này… thật sự sẽ là ngoại lệ của ông chủ.