Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 15: Chồng ơi~

Đại học nằm gần khu phố, mùi khói lửa nồng nặc tràn ngập không khí.

Đường phố đông đúc, Diệp Tinh ngồi trong taxi, nhắm mắt lặng lẽ suy nghĩ.

Những thông tin thật giả lẫn lộn vẫn không ngừng đan xen trong đầu cô.

Sắp đến tòa nhà tập đoàn Phó thị, không hiểu sao trong lòng Diệp Tinh vẫn có chút bất an.

Cô gọi điện cho mẹ. Mẹ cô vốn có thói quen ngủ sớm, vậy mà lần này cô vừa gọi là bà bắt máy ngay lập tức.

“Tinh Tinh.”

Đầu dây bên kia, giọng Ôn Điềm vẫn dịu dàng như mọi khi: “Mấy hôm rồi con không gọi cho mẹ, mẹ đang lo cho con lắm.”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tinh hiện lên một tia ngạc nhiên.

Cô nhớ rõ, vì không muốn gặp người mà nhà họ Diệp chọn làm thông gia nên gần đây tâm trạng cô rất phiền muộn, cũng không gọi điện về nhà.

Thế nhưng, bây giờ cô mới biết, đối tượng kết hôn của cô lại chính là người cô đang tìm kiếm.

“Mẹ, con xin lỗi, làm mẹ lo lắng rồi.”

Diệp Tinh nhẹ nhàng dỗ dành, mấy ngày nay cô cũng rất nhớ mẹ.

Hai mẹ con nói chuyện một lúc, cuối cùng, Diệp Tinh hạ giọng xác nhận với mẹ: “Mẹ, trước đây mẹ có từng nói, con là một nàng tiên cá nhỏ phải không?”

Ôn Điềm sững lại.

Bà suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, quả thật mình từng kể cho con gái nghe câu chuyện đó.

Khi đó, Tinh Tinh còn là một cô bé con, rất mê mẩn những nàng tiên cá, thường xuyên ngâm mình dưới suối, mong rằng có thể mọc ra cái đuôi cá.

Sợ con gái cứ ngâm mãi sẽ bị cảm lạnh, nên bà dỗ dành cô bé, nói rằng cô đã mất đi chiếc đuôi rồi.

Bà kể rằng, giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, con đã đổi chiếc đuôi lấy đôi chân, để có thể tìm kiếm hoàng tử của mình…

Khi đó, bé con Tinh Tinh nhìn đôi chân của mình, rơi nước mắt.

“Đuôi cá đẹp như vậy, tại sao con lại phải đổi lấy đôi chân chứ?”

Cô bé nước mắt lưng tròng hỏi mẹ mình đang đứng bên suối, mẹ cô dở khóc dở cười, ôm cô dỗ dành: “Bảo bối ngoan, con đổi lấy đôi chân là để làm con gái của mẹ mà. Đợi con lớn lên, con sẽ gặp được hoàng tử của con thôi.”

Bao năm trôi qua, nghe con gái nhắc đến nàng tiên cá, Ôn Điềm lại cảm thấy hoài niệm.

Bà vẫn dỗ dành cô như trước: “Đúng vậy, Tinh Tinh của chúng ta là một nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp. Giờ con lớn rồi, ra ngoài cũng phải tìm được chàng hoàng tử mà con yêu, sau đó dẫn về cho mẹ xem nhé.”

Sự khẳng định của mẹ khiến ký ức hỗn loạn trong lòng Diệp Tinh cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Không sai.

Cô chính là nàng tiên cá rơi vào trần gian, lần này cô đến là để được ở bên người mình yêu trọn đời.

“Cô gái, đến tòa nhà Phó thị rồi.”

Tài xế ở ghế trước lịch sự nhắc nhở: “Tiền xe là 8 tệ, cô quét mã hay trả tiền mặt?”

“Quét mã.”

Diệp Tinh quét mã qua WeChat, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Nhiệt độ ban đêm lạnh gấp đôi ban ngày.

Diệp Tinh mặc váy, khoác áo vest. Dáng người cô đẹp, mặc gì cũng toát lên vẻ quyến rũ.

Nhưng đẹp thì đẹp, cũng phải chịu rét không ít.

Đèn tòa nhà của tập đoàn Phó thị vẫn còn sáng.

Diệp Tinh đứng đây để chờ người, nhưng thực ra cũng không chắc chắn lắm.

Vì cô không có bất kỳ cách liên lạc nào với Phó Đình An, cũng không biết anh ở đâu, nơi duy nhất cô có thể đến được chính là đây.

Trước cổng tòa nhà có bảo vệ đứng gác.

Diệp Tinh đi tới hỏi: “Chú ơi, chú có biết Phó Đình An đã tan làm chưa không?”

Bảo vệ nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô gái, tôi chỉ là bảo vệ, xin cô đừng hỏi tôi những thông tin như vậy.”

Diệp Tinh: “…”

Cô chỉ muốn hỏi Phó Đình An đã tan làm chưa thôi, đâu đến mức khiến chú bảo vệ cảnh giác như gặp địch thế này?

Thấy bảo vệ không chịu tiết lộ, cô lại không có hẹn trước, nên không thể vào được.

Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao sừng sững.

Vài giây sau, cô ngồi xuống bậc thềm.

Trong tập đoàn không còn bao nhiêu người, từng tốp lác đác rời khỏi, nhưng không ai là Phó Đình An.

Diệp Tinh bị lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, cô ôm gối, co mình trong chiếc áo khoác, cố gắng hấp thụ chút hơi ấm yếu ớt.

Trời lạnh đến mức khiến người ta buồn ngủ.

Diệp Tinh vùi mặt xuống, mí mắt càng lúc càng nặng.

Không biết đã chờ bao lâu.

Phó Đình An, người bận rộn trong tập đoàn đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng đi ra.

Phó Thất đi sau anh, cầm chìa khóa xe trong tay: “Tiên sinh, tôi đi lấy—Cô Diệp?!”

Ánh sáng trước cổng chính đủ sáng.

Phó Thất lập tức nhận ra Diệp Tinh, dù gì thì cô vẫn đang khoác áo khoác của ngài ấy.

Anh ta ngơ ngác nhìn Diệp Tinh, rồi lại nhìn ông chủ mặt không cảm xúc của mình.

Chuyện gì đây?

Anh ta chỉ biết chuyện lĩnh chứng của tiên sinh và Diệp Tinh hôm nay có chút trục trặc, Diệp Chính Đức vẫn luôn gọi điện tới, nhưng ngài ấy chẳng thèm để ý.

Giọng của Phó Thất khiến Diệp Tinh tỉnh lại.

Cô mơ màng mở mắt ra, ngẩng khuôn mặt mộc của mình lên, dù không son phấn nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Lông mi khẽ run, đôi mắt đọng hơi nước không chớp lấy một cái, chăm chăm nhìn về phía Phó Đình An.

Một lúc sau.

Ngay khi Phó Thất chuẩn bị lên tiếng hỏi chuyện, Diệp Tinh đã nhanh hơn một bước, gọi Phó Đình An.

“Chồng ơi.”

Giọng nói của cô gái trong trẻo, mang theo chút tủi thân, nghe vào lại như đang làm nũng, ngọt ngào: “Sao anh ra muộn thế? Em sắp lạnh chết rồi.”

Phó Thất: “???”