Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 14: Cô là một nàng tiên cá nhỏ

Nhìn thấy gã ta đang lên cơn, thật sự định bóp cổ gϊếŧ người…

Dưới bản năng sinh tồn mãnh liệt, Diệp Tinh cố nén cơn đau nơi sau đầu. Cô vịn vào bàn trà, tay mò đến con dao gọt hoa quả được đặt đó từ tối.

Lần này, cô đâm thẳng vào chỗ hiểm của gã.

Anh trai từng dạy cô, đối phó với đàn ông, chỗ này là hiệu quả nhất.

Anh cô dạy không sai.

Gã đàn ông vốn đang cường thế, vừa thấy hạ thân chảy máu, trong nháy mắt gương mặt lập tức trở lên hoảng loạn và méo mó.

“Tiện nhân! Mày dám đâm vào chỗ đó của tao!”

Gã đàn ông gào lên, cuối cùng cũng buông Diệp Thao ra.

Diệp Thao ngã vật trên sàn, ho sặc sụa không ngừng.

Diệp Tinh cầm dao, ánh mắt lạnh như băng. Cô gắng gượng giữ bình tĩnh, nghiến răng cảnh cáo gã đàn ông: “Nếu mày còn dám chạm vào nó thêm một lần nữa, dù có chết ở đây, tao cũng sẽ lôi mày chôn cùng!”

Dù thằng em trai này có ngu ngốc đến mấy, thì ít nhất nó cũng là một mạng người.

Cô không thể trơ mắt nhìn nó bị gϊếŧ chỉ vì cái miệng không kiêng nể đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta được.

Với đàn ông mà nói, chỗ đó còn quý hơn cả mạng sống.

Hơn nữa, nhát dao vừa rồi của Diệp Tinh, cô không hề nương tay.

Máu nhỏ xuống sàn.

Gã đàn ông ôm lấy vết thương, sắc mặt trắng bệch, không còn cái dáng vẻ hung hãn muốn gϊếŧ người như ban nãy nữa. Gã run rẩy lao ra ngoài, vừa chạy vừa gọi 120: “Mau lên! Mau đến cứu tôi! Tôi sắp bị phế rồi!”

Không rõ là tiếng gào của gã dần xa đi, hay là thính lực của Diệp Tinh đang dần mơ hồ.

Cơn đau nơi đầu như một tấm lưới dày đặc, siết chặt lấy cô.

Thính giác, thị lực… đều đang dần suy yếu.

Diệp Tinh đau đến mức co quắp lại, tay vẫn nắm chặt con dao, nhưng đôi mắt thì đang dần khép lại.

Diệp Thao còn chưa ngừng ho thì đã thấy cô ngã xuống sàn.

“Này, Diệp Tinh!”

Diệp Thao bò đến bên cô, hoảng loạn hét lên: “Cô… cô đừng làm tôi sợ! Cô làm sao vậy?!”

“Diệp Tinh?!”

Dù cho Diệp Thao gọi thế nào, cô cũng không tỉnh lại. Cậu ta định gọi điện thoại thì phát hiện điện thoại của mình đã bị ném hỏng.

Cậu ta cắn răng, định cõng cô ra ngoài.

Nhưng… không cõng nổi.

“Cô, cô đợi tôi một chút, tôi đi gọi người!” Diệp Thao quay người lao ra ngoài, vì quá vội nên vừa ra đến cửa đã vấp ngã một cú đau điếng.

Thời gian từng chút trôi qua.

Cô gái nằm trên sàn, gương mặt trắng bệch yếu ớt, hơi thở yếu đến mức gần như không thể cảm nhận được.

Diệp Thao vẫn chưa quay lại.

Đầu ngón tay trắng trẻo của cô gái khẽ run lên, hơi thở cũng dần dần nặng hơn.

“Xuýt—”

Cô tỉnh lại trong cơn đau, mở mắt ra, vẻ mặt mơ hồ hoảng loạn.

Đây là đâu?

Tại sao cô lại ở đây? Còn nữa… đầu đau quá.

Cô gái ngồi dậy, nhìn con dao, rồi lại nhìn chân mình.

Những ký ức hỗn loạn đang dần tái hiện lại, thực và ảo đan xen lẫn nhau.

Cô gái nhớ lại tất cả — cô tên là Diệp Tinh, đến từ một ngôi làng nhỏ trên núi.

Cô được cha mẹ ruột đón về, nhưng cô biết —

Cặp “cha mẹ ruột” này… thật ra cũng là giả.

Hồi nhỏ, người mẹ trên núi của cô từng kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện.

Trong những câu chuyện ấy, mẹ từng lặng lẽ nói với cô, cô chính là nhân vật chính.

Cô là một nàng tiên cá nhỏ.

Lần này đến Lam Thành, cô phải tìm được người cô yêu.

Nếu người ấy không yêu cô, cô sẽ hóa thành bọt biển.

Diệp Tinh không muốn trở thành bọt biển, cô ôm gối, cố gắng nhớ lại thông tin về người cô yêu.

Nhưng cô không nhớ ra được… rốt cuộc là ai.

Sau một lúc gắng gượng nhớ lại, Diệp Tinh mở điện thoại ra, mong tìm được chút manh mối.

Trên WeChat, tin nhắn với Bộ Vi tình cờ nằm ở vị trí đầu tiên.

Tin nhắn rất nhiều.

Diệp Tinh cúi đầu, đọc từng tin một.

Đến khi xem hết, cô đứng dậy thay quần áo, vẫn mặc chiếc áo vest đang khoác trên người.

“Tìm được rồi…”

Cô cầm điện thoại, bước ra cửa, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào trong gió —

“Người mình yêu… là chồng mình, Phó Đình An.”