Gã ta trông có vẻ già dặn một chút, nhưng vẫn chưa kết hôn, thế nào thì cũng không đến mức bị gọi là chú.
“Em gái này, nói chuyện chẳng biết lựa lời gì cả.” Gã đàn ông cau mày, không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Anh nghe mẹ anh nói, em trả tiền thuê nhà cũng hơi khó khăn.”
“Thế này nhé, anh miễn tiền thuê nhà cho cô em, cả tiền đặt cọc ban đầu cũng trả lại luôn, xem như làm việc tốt một lần, em thấy thế nào?”
Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, đối mặt với miếng bánh từ trên trời rơi xuống này cũng không hề dao động.
“Tôi không cần. Tiền thuê tôi sẽ trả đúng hạn. Nếu chú còn không đi, tôi sẽ cân nhắc dọn đi ngay bây giờ.”
“Đừng cứng đầu thế chứ, anh không có gạt em đâu.” Gã đàn ông khuyên nhủ: “Ngoài việc cho ở miễn phí, em ăn gì uống gì ở đây cũng không cần bỏ tiền.”
Diệp Tinh không nói gì, chờ gã nói tiếp.
Quả nhiên.
Sau khi hứa hẹn đủ điều, gã bắt đầu lộ rõ mục đích thật sự: “Anh bao ăn bao ở, nhưng điều kiện là, anh cũng phải ở đây.”
“Chúng ta cùng sống, mọi chi phí sinh hoạt của em, anh đây lo.”
Diệp Tinh: “Ồ.”
Diệp Tinh: “Muốn bao tôi.”
Cô chỉ ra cửa: “Cút. Còn không cút, tôi báo cảnh sát bây giờ.”
Gã nói khéo mãi đến giờ vẫn không dụ được cô, bắt đầu cảm thấy bực bội.
Gã ta có tham gia một hội nhóm, trong nhóm đều là mấy tên chủ nhà, lấy danh nghĩa cho thuê để dụ dỗ các cô gái trẻ đến ở, rồi lấy lý do miễn tiền thuê nhà để gạ gẫm sống chung.
Chờ đến khi chơi chán rồi thì đuổi đi, rồi lại tuyển đứa khác vào.
Nghĩ đến cảnh mấy tên kia khoe khoang thành tích, gã ta nhìn Diệp Tinh, thấy mình cũng chẳng cần chơi trò lòng vòng nữa.
“Báo đi.”
Gương mặt bóng nhẫy của gã nở nụ cười dơ bẩn và tục tĩu: “Anh đây muốn xem là cảnh sát đến nhanh hơn, hay anh lên giường với cô em nhanh hơn.”
Câu nói ấy chẳng khác gì tín hiệu nguy hiểm.
Diệp Tinh lập tức xoay người bỏ chạy vào phòng, nhưng còn chưa kịp vào thì đã bị gã ta túm lấy cánh tay.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động.
“Diệp Tinh, cô lăn ra cho tôi— Đ* m*!”
Một giọng quen thuộc đầy nóng nảy vang lên ở bên ngoài.
Từ chiều đã bắt đầu đi tìm người, thằng nhóc cấp ba Diệp Thao tìm mãi đến tận bây giờ, vừa nghe bạn học nói thấy Diệp Tinh ở đây, cậu ta chẳng kịp báo cho người nhà, cứ thế xông thẳng đến.
Vừa vào cửa, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Diệp Thao nổi giận đùng đùng: “Mẹ nó, mày định làm gì?! Chán sống rồi à?!”
Tiếng của Diệp Thao không chỉ khiến gã đàn ông hoảng hốt, mà còn khiến bước chân của Diệp Tinh chững lại đôi chút.
Trong mắt gã đàn ông thoáng hiện một tia hoảng loạn, theo phản xạ muốn kéo Diệp Tinh về phía mình.
Diệp Tinh tránh né, trượt chân, ngã mạnh xuống đất.
Một cơn đau dữ dội truyền đến từ sau đầu.
Cơn đau khiến trước mắt cô như lóe lên ánh sáng trắng…
Trước kia, đầu cô từng bị thương nặng. Mẹ cô vẫn luôn dặn đi dặn lại rằng: tuyệt đối không được để đầu bị va đập thêm lần nào nữa.
Sức của gã đàn ông kia rất mạnh, cú ngã lần này khiến đầu cô đau đến chết điếng.
Diệp Thao thấy vậy, lập tức nổi điên, xông lên định đánh nhau với gã.
Nhưng cậu ta chỉ là học sinh cấp ba, so với gã đàn ông ngoài ba mươi tuổi kia thì vẫn kém hơn một bậc.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thao bị gã bóp cổ, mặt đỏ bừng, gắng sức chửi: “Mày cứ đợi đấy! Tao sẽ báo công an! Mày ngồi tù là cái chắc!”
Lời của Diệp Thao khiến gã đàn ông vốn định bỏ chạy giờ lại càng hoảng hốt hơn.
“Nếu mày không báo công an, tao sẽ tha cho chúng mày.”
Gã cho cậu một cái bậc thang để bước xuống, nhưng với một thằng nhóc cấp ba bướng bỉnh đầy sĩ diện như Diệp Thao thì chẳng có tác dụng.
Dù đang ở thế yếu, Diệp Thao vẫn nghiến răng nói: “Mơ đi! Tao sẽ kiện mày tội đột nhập cướp bóc, mày—”
Chưa kịp nói hết câu, gã đàn ông đã bị dọa đến phát điên, nhìn bộ dạng cứng đầu của cậu ta, cơn tức giận trào dâng.
“Mày dám báo công an à? Mẹ kiếp, tao gϊếŧ mày!!”
Diệp Tinh nằm trên đất,đến cả mở miệng cũng không còn sức.
Mục tiêu của gã giờ đã chuyển sang Diệp Thao.