Cô hồi tưởng lại gương mặt của người đàn ông kia. Không chỉ là không xấu, mà còn đẹp hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp.
Diệp Tinh cứ ngẩn người đứng tại chỗ, rất lâu sau mới xoay người, bước vào phố Hạnh Hồi.
Cô thấy trên mạng nói ở đây có nhà cho thuê, cũng đã kết bạn WeChat với chủ nhà và gần như đã bàn bạc xong xuôi.
Hôm nay đi xem, nếu không tệ, cô sẽ dọn vào ở luôn.
“Cháu là Diệp Tinh phải không?”
Một người phụ nữ trạc bốn, năm mươi tuổi gọi cô: “Chúng ta đã nói chuyện qua mạng rồi, đến đây, cô dẫn cháu đi xem nhà.”
“Vâng ạ.”
Căn hộ Diệp Tinh muốn thuê có trang bị nội thất đơn giản, chỉ cần xách vali vào ở, rất tiện lợi.
“Đây là căn có hai phòng, một phòng ngủ một phòng khách, có bếp, có nhà vệ sinh.”
“Cháu xem đi, mọi thứ ở đây đều sạch sẽ cả. Cháu cứ yên tâm mà ở.”
“Tiền thuê mỗi tháng hai ngàn, phải ký hợp đồng, thanh toán ba tháng một lần, trả trước một năm và đặt cọc ba tháng.”
“Nhưng nhìn cháu xinh xắn thế này, cô chỉ lấy năm ngàn tiền cọc thôi.”
Với Diệp Tinh, mức giá này không phải là rẻ.
Số tiền cô mang theo là tiền tích góp từ nhỏ đến lớn.
“Cô ơi, cháu có thể đặt cọc trước, nhưng tiền thuê có thể trả theo tháng được không?”
Diệp Tinh ngượng ngùng nói: “Cháu… dạo này kinh tế hơi khó khăn một chút.”
Ánh mắt người phụ nữ đảo một vòng.
Bà ta hỏi thẳng: “Cháu không có tiền à?”
Diệp Tinh giải thích: “Có, nhưng không nhiều.”
Nếu là lúc trước, bà ta chắc chắn sẽ đuổi người.
Nhưng lúc này, bà ta quan sát gương mặt xinh đẹp của Diệp Tinh, trong lòng bỗng nảy ra suy tính.
“Cô bé, cháu có bạn trai chưa? Cô không thích cho mấy đôi trẻ thuê đâu.”
Diệp Tinh lắc đầu: “Cháu không có bạn trai.”
Người phụ nữ cười cười: “Thế thì được, thấy cháu một thân một mình cũng tội, căn hộ này cho cháu thuê như cháu nói đi.”
“Đây là chìa khóa, hôm nay cháu có thể dọn vào luôn.”
Thái độ của bà ta hiền hòa, thu của Diệp Tinh ba tháng tiền cọc và một tháng tiền thuê.
Tiễn người đi rồi, Diệp Tinh lại ra ngoài mua chăn gối và vài vật dụng sinh hoạt.
Cô bận tối mắt tối mũi, không hề hay biết bà chủ vừa rời khỏi cửa đã lập tức gọi cho con trai mình.
“Con trai ngoan, mẹ kiếm được cho con một cô vợ xinh đẹp rồi!”
“Cô gái vừa thuê nhà ấy, độc thân, xinh khỏi phải nói, cao ráo, gương mặt ấy chao ôi, mẹ thấy còn đẹp hơn cả mấy minh tinh trên ti vi.”
“Thật đấy, mẹ không nói xạo. Con bé ấy nhìn có vẻ gia cảnh không tốt, lại không phải người địa phương, còn trẻ măng, mới lên đại học, dễ dụ lắm!”
“Con tranh thủ mà chớp lấy cơ hội, cố mà “tóm” được nó đi. Con cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có vợ, mẹ lo chết mất!”
Bà ta lải nhải mãi không dứt.
Đầu bên kia, con trai bà ta nhịn không nổi đáp: “Được rồi, tối con qua xem sao.”
“Nếu mà thật sự đẹp như mẹ nói, con sẽ đưa cô ta về làm con dâu cho mẹ .”
Diệp Tinh không nghe được nội dung cuộc gọi đó, cũng không biết mình đã bị nhắm tới.
Cô trải giường, tỉ mỉ dọn dẹp lại căn phòng.
“Phù, gần xong rồi.”
Bận rộn đến hơn 7 giờ tối, Diệp Tinh mồ hôi đầm đìa, lấy một chiếc váy ngủ, không màng ăn uống, vào phòng tắm tắm rửa trước.
Tiếng nước róc rách vang lên.
Gương trong phòng tắm nhanh chóng bị hơi nước phủ kín.
Trong lúc tắm, cô cũng gội đầu luôn.
Tắm xong, cô mặc váy ngủ, đứng cạnh ổ điện sấy tóc.
Tóc cô rất dài, hơi xoăn nhẹ, buộc kiểu búi củ tỏi thì trông vô cùng đáng yêu, tinh nghịch.
Ngay khi cô vừa lỏng tay búi tóc, định vào bếp nấu mì, thì không biết có phải ảo giác hay không, cô nghe thấy tiếng cửa “kẹt” một cái.
Ngay sau đó.
Ảo giác lập tức trở thành sự thật — cửa thật sự bị ai đó đẩy ra.
Sắc mặt Diệp Tinh lập tức thay đổi, cô túm lấy chiếc áo vest đang treo gần đó khoác lên người, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đẩy cửa vào.
Một người đàn ông đứng ở cửa, thân hình béo tròn, đầu đinh, mắt đυ.c ngầu như thiếu ngủ triền miên.
Gã sững người nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh, hoàn toàn không ngờ lời mẹ gã nói chẳng sai chút nào.
Cô gái này, còn xinh hơn cả “nữ thần otaku” Lâm Thanh Nhu được gã đặt làm hình nền máy tính.
“Em là Diệp Tinh đúng không? Anh là chủ nhà.”
Gã đàn ông cười cợt: “Mẹ anh bảo cho thuê căn hộ rồi, nên anh qua xem thử.”
“Em vừa tắm xong à?”Gã bước lại gần hơn, ánh mắt trắng trợn lướt qua ngực cô, rồi tới đôi chân trắng nõn: “Đến giờ ăn rồi nhỉ? Hay anh dẫn em đi ăn nhé?”
“Không cần.”
Diệp Tinh lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn hắn, giọng lạnh lùng cứng rắn: “Chú à, tôi đã trả tiền nhà rồi, xin hỏi chú tới đây có chuyện gì không? Nếu không có việc gì cần thiết, tôi muốn được ở một mình.”
Bị cô gọi là “chú”, mặt gã đàn ông lập tức tối sầm lại.