Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 11: Ngồi xe của “đương sự” để bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân với “đương sự”?!

Dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Thất, Phó Đình An dừng lại một nhịp, lạnh nhạt nói: “Để cô ấy lên đi.”

Phó Thất khẽ ho một tiếng, căng thẳng mở cửa xe.

Diệp Tinh cuối cùng cũng được ngồi vào trong. Cô đã chuyển hết đồ trong vali sang một chiếc túi lớn, vừa hay có thể đặt dưới chân.

Thấy Diệp Tinh ngồi ở hàng ghế sau, Phó Thất len lén liếc nhìn ông chủ nhà mình.

Ổn rồi. Không bài xích.

“Anh gì ơi, anh thả tôi xuống gần Đại học Lam Thành là được. Ở đó có con phố tên Hạnh Hồi, anh biết chỗ đó không?”

Phó Thất dĩ nhiên là biết, nhưng anh ta nhớ rất rõ, phố Hạnh Hồi nổi tiếng là con phố “hố người”.

“Cô tới đó làm gì vậy?” Phó Thất không nhịn được hỏi: “Tôi nhớ chỗ đó toàn là nhà cho thuê.”

Mà còn là mấy phòng cho thuê “hố” chết người nữa.

Diệp Tinh im lặng một lát, rồi đáp: “Tôi đến thuê nhà.”

Phó Thất: “……”

Phó Thất nhìn Phó Đình An qua gương chiếu hậu.

Phu nhân đã đến mức phải ra ngoài thuê trọ rồi, mà ông chủ lại chẳng có phản ứng gì!

So với Diệp Chi, Phó Thất có thiện cảm với tiểu thư Diệp Tinh đang ngồi trong xe hơn nhiều.

Diệp Tinh xinh đẹp hơn Diệp Chi nhiều, mà từ trên núi xuống thì sao chứ?

Phó Thất thầm nghĩ, từ núi xuống chứng tỏ tính cách đơn thuần, chất phác, thật thà!

Phó Đình An không lên tiếng, Phó Thất không đoán được có nên nói gì không.

Anh ta đành phải tìm chuyện để nói: “À đúng rồi, sức khỏe của cô khá hơn chút nào chưa?”

Diệp Tinh: “?”

Diệp Tinh ngẩn ra: “Gì cơ?”

Phó Thất cười, nhắc cô: “Mấy hôm trước cô ngất bên vệ đường, là tôi với ông chủ đi ngang qua, đưa cô đến bệnh viện đấy.”

“Phải rồi, chiếc áo khoác cô đang mặc cũng là ông chủ mới đặt may gần đây.”

Vừa mới may xong, mặc đúng một lần, liền cho Diệp Tinh.

Diệp Tinh thật không ngờ, mình tiện tay bắt xe mà lại bắt trúng xe của ân nhân.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Phó Đình An, cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

“Tôi vẫn luôn không biết ai đã giúp mình. Còn cái áo khoác này nữa… cũng không biết trả lại thế nào.”

“Không cần trả.”

Phó Đình An tựa người vào lưng ghế, gương mặt tuấn tú lạnh lùng không chút biểu cảm.

Từ lúc cô lên xe tới giờ, anh dường như chưa từng liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Diệp Tinh nhìn anh, chỉ thấy người này đúng là đẹp trai, nhưng quá lạnh nhạt.

Nếu có vợ, không biết có thương vợ không nữa.

“Không trả sao được? Cái áo này tôi đã giặt rồi, bây giờ cũng chỉ mặc một lúc thôi.”

Diệp Tinh không phải người thích chiếm lợi, lập tức muốn cởϊ áσ khoác trả lại anh.

Phó Đình An đưa tay lên, những ngón tay thon dài xinh đẹp ấn nhẹ lên cánh tay cô: “Mặc vào đi.”

Chiếc áo này, ngay từ đầu cho đi đã không định lấy lại.

Diệp Tinh bị anh ngăn lại, có chút không hiểu.

Áo này chất vải khá tốt, nhìn cũng có giá trị, đâu giống hàng rẻ tiền.

Nói không cần là không cần?

Diệp Tinh nghĩ thầm, người đàn ông này chắc chắn là chưa có vợ.

Nếu không thì về nhà kiểu gì cũng bị vợ mắng.

Xe chầm chậm chạy.

Diệp Tinh lén nhìn Phó Đình An mấy lần, nhưng đối phương vẫn giữ vẻ mặt "người sống chớ lại gần", khiến cô chỉ dám nhìn, không dám bắt chuyện.

Cuối cùng cũng đến phố Hạnh Hồi.

Diệp Tinh giơ điện thoại, định quét mã trả tiền cho Phó Thất.

Phó Thất không nhận, chỉ cười: “Cô Diệp, tôi không phải tài xế taxi, không cần cô phải trả thêm tiền đâu.”

Diệp Tinh thấy anh ta gọi rõ họ mình, liền đoán rằng người này biết mình.

Vì vậy, sau khi xuống xe, cô ghé sát cửa kính, khẽ hỏi: “Anh gì ơi, hai người đã giúp tôi hai lần rồi.”

“Cho tôi hỏi một chút, hai người là ai vậy?”

Biết được tên, sau này nói không chừng cô còn có cơ hội đền đáp.

Không thì ít nhất, lúc đi lễ chùa, cô còn biết đường thắp cho họ ba nén hương.

Thấy ông chủ vẫn nhắm mắt, không có phản ứng gì, Phó Thất hạ giọng, to gan một lần—

“Cô Diệp, tôi tên là Phó Thất, ông chủ tôi tên Phó Đình An.”

“À đúng rồi, tôi tò mò suốt dọc đường, cô với ông chủ tôi lúc nãy không phải đi đăng ký kết hôn à?”

Diệp Tinh: “???”

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tinh lập tức mở to, cô không thể tin nổi nhìn người đàn ông ngồi sau.

Cái quái gì thế?!

Cô bắt xe cả quãng đường, vậy mà lại là xe của Phó Đình An.

Tức là, vừa rồi cô ngồi xe của “đương sự” để bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân với “đương sự”?!

Phó Đình An còn không đuổi cô xuống xe, đúng là hiếm thấy thật.

“Phó Thất, đến công ty.”

Người đàn ông ngồi sau nhắm mắt dưỡng thần, giọng không một chút gợn sóng.

Phó Thất nghe vậy, lập tức nhìn Diệp Tinh bằng ánh mắt đầy tiếc nuối vì không thể nói thêm, đồng thời cũng nhanh tay nâng cửa kính xe lên.

Chiếc xe nhanh chóng khuất bóng trước mắt cô.

Cô khoác áo vest, đứng đó rất lâu vẫn chưa định thần lại.

“Phó Đình An… cũng đâu có xấu nhỉ.”