Còn tại nơi của Hoàng đế, Phúc Bảo công công đích thân mang canh gà nhân sâm đến Duyên Đức điện.
Duyên Đức điện vốn là nơi Hoàng đế xử lý chính sự và nghỉ ngơi. Là một quân vương cần mẫn, Duyên Đức điện cũng là nơi Du Phụng Vân lưu lại nhiều nhất.
"Hoàng thượng, Phúc Bảo công công của Thái tử cầu kiến." Tổng quản thái giám bên cạnh Du Phụng Vân, An Hải cúi đầu bẩm báo.
"Thái tử?" Du Phụng Vân nhướn mày: "Hắn khỏi bệnh rồi sao?"
"Thái tử mới tỉnh lại ngày hôm qua." An Hải thấp giọng trả lời: "Hôm qua thần chưa bẩm báo là vì bệ hạ vẫn đang lo lắng về trận lũ ở quận Hà Đông, không dám quấy rầy."
Hôm qua, triều đình nhận được tin khẩn từ quận Hà Đông, nơi đó vừa trải qua một trận lũ lớn, ruộng đồng bị nhấn chìm trong biển nước. Du Phụng Vân cùng Tể tướng và các đại thần tâm phúc bàn bạc suốt một ngày một đêm, rốt cuộc cũng đưa ra được phương án cứu trợ. Khi mặt trời mọc, ông mới chợp mắt một lát, bây giờ cũng vừa mới tỉnh lại.
"Thái tử đã tỉnh thì sai người đến thăm một chút là được rồi." Du Phụng Vân đặt bút lông xuống, liếc mắt nhìn ra cửa, "Còn người của Đông Cung muốn gặp trẫm để lại canh gà, người thì đuổi đi."
"Hắn đã khỏe lại thì tự đến gặp trẫm." Nói xong, ánh mắt Du Phụng Vân hạ xuống, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
"Vâng." An Hải công công đáp lời.
Mà bên ngoài, Phúc Bảo công công vốn cũng không hy vọng có thể diện thánh. Hắn đến chỉ là để biểu lộ lòng kính trọng của Thái tử đối với Hoàng thượng. Giờ canh đã giao, nhiệm vụ xem như hoàn thành.
Không lâu sau, An Hải công công bưng bát canh gà nóng hổi đến trước mặt Du Phụng Vân, cười nói: "Nghe nói đây là nhân sâm năm trăm năm hầm gà già, vô cùng bổ dưỡng. Bệ hạ vừa lao lực xong, uống bát canh này là thích hợp nhất."
"Nhân sâm năm trăm năm?" Du Phụng Vân có chút hứng thú: "Là gốc nhân sâm trong cung của Quý phi?"
"Đúng vậy." An Hải cung kính trả lời.
"Thái tử làm sao lại mang nhân sâm quý giá của Hoàng Quý phi ra hầm canh? Đông Cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kể cho trẫm nghe thử." Du Phụng Vân vừa nhận lấy bát canh gà nhân sâm vừa nhàn nhạt hỏi.
Rất nhanh, ám vệ trong cung xuất hiện, thuật lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trong Đông Cung.
Nào là Thái tử vừa tỉnh lại đã đá bay thái y chỉ vì thái y nói y giống quỷ. Nào là Thái tử ngang nhiên đòi lấy nhân sâm quý của Hoàng Quý phi. Rồi lại châm chọc nàng ta không biết quản lý cung vụ, còn gửi cho nàng một quyển "Tiên hậu bút ký" để giúp nàng "học hỏi kinh nghiệm". Chưa kể còn ám chỉ Hoàng Quý phi có tai mắt khắp nơi, lần nào cũng có thể tình cờ gặp được Hoàng đế.
Nghe xong, khóe môi Du Phụng Vân hơi nhếch lên, khẽ cười nói: "Thái tử khỏi bệnh, tính tình cũng đổi rồi."
An Hải không dám tiếp lời. Hắn không đoán được vị quân vương thâm sâu khó lường này đang nghĩ gì.
"Nhưng hắn nói đúng một chuyện," Du Phụng Vân chậm rãi nói tiếp: "Tay của Quý phi vươn quá dài, cung vụ cũng chẳng lo liệu chu toàn."
An Hải nghe vậy, trong lòng chấn động. Quả nhiên, việc dò xét hành tung của Hoàng đế là đại kỵ, huống hồ Đông Cung thuộc phạm vi ngoại cung, thế mà một phi tần lại đưa tay can thiệp vào, đây cũng là điều tối kỵ đối với bậc đế vương.
"Truyền chỉ, để Hiền phi thay Hoàng Quý phi quản lý cung vụ." Du Phụng Vân thản nhiên ra lệnh.
Mà lúc này, Du Ngọc Tuế vẫn chưa hay biết, chỉ vài câu nói châm chọc của y đã khiến Hoàng Quý phi mất đi quyền quản lý hậu cung.
Lúc này, Du Ngọc Tuế đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên giường, gương mặt tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc. Chỉ có nốt ruồi lệ ở đuôi mắt là điểm sáng duy nhất trên khuôn mặt, như một đóa mai đỏ giữa trời tuyết, vừa lạnh lùng vừa kiều diễm.
Y chưa biết tin tức gì từ Duyên Đức điện truyền ra. Vừa mới tiễn cung nữ và tiểu thái giám ra ngoài để bí mật đổ bỏ bát thuốc do Thôi thái y kê, sau đó vội vàng chui vào chăn, giả vờ ngủ, mong rằng có thể qua mặt Phúc Bảo công công.
Thế nhưng, khi Phúc Bảo từ Duyên Đức điện trở về, mang theo tin tức Hoàng đế muốn gặp Thái tử, hắn nào có thời gian để ý đến chuyện khác, lập tức lay Du Ngọc Tuế dậy, vui vẻ báo tin.
"Điện hạ, Hoàng thượng nói chờ khi ngài khỏi bệnh thì đến Duyên Đức điện gặp Hoàng thượng." Giọng nói của Phúc Bảo mang theo vài phần vui sướиɠ.
Trong mắt hắn, Thái tử mồ côi mẹ từ nhỏ, bên cạnh Hoàng đế không có ai chống đỡ. Những năm qua, quan hệ giữa Thái tử và Hoàng đế càng ngày càng xa cách, trong khi mấy vị Hoàng tử con vợ lẽ lại thân cận với Hoàng đế hơn, chuyện này khiến ai nhìn vào cũng phải lo lắng. Nếu Thái tử có thể gặp Hoàng thượng thêm vài lần, có lẽ sẽ giúp ích cho vị trí của ngài ấy.
Du Ngọc Tuế chậm rãi mở mắt, lộ ra vẻ mặt đau khổ. Thành thật mà nói, y không hề muốn đi gặp vị phụ hoàng thân yêu của mình chút nào.
Hơn nữa, bảo một người bệnh đi gặp hắn? Câu này mà nói ra được, không hổ danh là phụ hoàng của y, một vị đế vương lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình đến mức tuyệt đối.
"Ta, bệnh nặng lắm." Du Ngọc Tuế yếu ớt đặt tay lên ngực, nói một cách khó nhọc.
"Chuyện này…" Phúc Bảo công công nhìn hắn nằm bẹp trên giường, không khỏi có chút không đành lòng.
Du Ngọc Tuế cười khổ: "Hơn nữa, Phụ hoàng vốn chẳng thích ta, sao lại đột nhiên muốn gặp ta lúc này?"
Phúc Bảo không nhịn được, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra. Thái tử thật đáng thương, không chỉ mất mẹ từ nhỏ, mà còn sinh ra trong một hoàng gia vô tình.
Giữa lúc Phúc Bảo đang chìm trong nỗi thương cảm của mình, còn Du Ngọc Tuế nghĩ rằng bản thân có thể thoát được việc vào cung diện thánh trong một thời gian ngắn, thì đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng xì xào bàn tán của đám cung nữ và tiểu thái giám.