"Điện hạ có ăn thứ gì đặc biệt không?" Trương thái y thu tay lại, quay sang hỏi.
"Điện hạ vừa uống xong canh gà hầm nhân sâm năm trăm năm." Phúc Bảo công công thành thật đáp.
"Cái gì!" Giọng Trương thái y lập tức cao vυ't.
Nhân sâm năm trăm năm, hầm gà già! Trái tim già nua của Trương thái y đau nhói. Hắn muốn quát Thái tử lãng phí thiên tài địa bảo, nhưng nghĩ đến thân phận của người trước mặt, đành phải nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Hít sâu một hơi, Trương thái y điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc nói với Du Ngọc Tuế: "Chuyện này rõ rồi, Điện hạ đây là bổ quá mức, khiến hỏa khí bốc lên, nên mới chảy máu mũi."
Nghe vậy, Phúc Bảo công công thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Thái tử không sao là tốt rồi.
Thế nhưng Du Ngọc Tuế lại nắm lấy tay Trương thái y, ánh mắt nghi hoặc: "Ngươi chắc chắn là ta bổ quá mức, không phải do hư nhược mà không chịu nổi bồi bổ?"
Trương thái y nghe vậy, lập tức nổi giận. Hắn hành y mấy chục năm, làm sao có thể không phân biệt được đâu là bổ quá mức, đâu là hư nhược?
"Điện hạ đích thực là bổ quá mức." Trương thái y nghiêm giọng khẳng định.
"Nhưng ta thấy trong người rất khó chịu." Du Ngọc Tuế dựa vào gối, giọng điệu yếu ớt đáng thương.
Phúc Bảo công công vừa nghe thấy thế, tim lập tức vọt lên tận cổ. Điện hạ nói y thấy khó chịu!
"Hay là để các vị thái y khác bắt mạch lại một lượt?" Trương thái y đề nghị.
"Cũng được." Du Ngọc Tuế gật đầu.
Trương thái y nhường chỗ, để đồng liêu của mình lần lượt xem bệnh cho Thái tử.
"Thái tử thân thể khỏe mạnh, chỉ là bổ quá mức." Vị thái y đầu tiên chẩn đoán.
Nghe vậy, Trương thái y hài lòng gật đầu. Đường đường là thái y đứng đầu Thái y viện, sao hắn có thể bắt mạch sai được? Nhưng ngồi trên giường, Du Ngọc Tuế lại nhìn vị thái y này bằng ánh mắt "ngươi đang nói nhảm đấy à?", sau đó lạnh lùng nói: "Tiếp theo."
Vị thái y kia lúng túng rút lui, nhường chỗ cho người kế tiếp.
Thế là, lần lượt từng thái y bước lên, và Du Ngọc Tuế nhận được năm câu giống nhau như đúc: "Thái tử thân thể khỏe mạnh, chỉ là bổ quá mức."
Mãi đến khi một vị thái y trẻ tuổi chừng hai mươi lên bắt mạch, câu trả lời mới thay đổi.
"Điện hạ uống nhân sâm năm trăm năm nên mạch tượng mới có vẻ mạnh mẽ, thực chất bên trong trống rỗng, thân thể tổn hại nghiêm trọng. Nhân sâm này chỉ giúp Điện hạ nhìn qua có vẻ ổn, muốn thực sự khỏe mạnh, e rằng cần điều dưỡng ít nhất năm, sáu năm mới được." Vị thái y trẻ tuổi cẩn thận đưa ra kết luận: "Các vị tiền bối không chẩn đoán ra là vì nhân sâm năm trăm năm quá mức hiếm thấy, dược lực mạnh mẽ. Trước khi vào cung, tiểu nhân từng bắt mạch cho một phú hộ cũng dùng nhân sâm năm trăm năm, nhờ vậy mà nhận ra. Chỉ là may mắn thôi, không dám so với chư vị tiền bối."
Hắn là người trẻ nhất trong đám thái y, nhưng bản lĩnh nói dối mặt không đổi sắc lại đáng sợ không kém. Vừa thỏa mãn yêu cầu của Du Ngọc Tuế, vừa giúp mấy vị thái y già có bậc thang để bước xuống.
Du Ngọc Tuế rất hài lòng với hắn, lập tức quyết định để hắn điều dưỡng thân thể cho mình.
"Thần có thể vì Điện hạ mà cống hiến, cầu còn không được." Vị thái y trẻ tuổi Thôi Yến chắp tay cung kính đáp.
Giờ đã xác định được bệnh tình, Thôi Yến liền kê một đơn thuốc, dặn dò cách sắc thuốc rồi rời khỏi Đông Cung.
Du Ngọc Tuế cầm tờ đơn thuốc lên xem, lập tức sững sờ. Hảo hán à, toàn là dược liệu thanh nhiệt giải hỏa, lượng hoàng liên này có phải hơi quá đáng không?
"Điện hạ, nô tài lập tức bảo tiểu thái giám sắc thuốc." Phúc Bảo công công cầm đơn thuốc, lo lắng nhìn Du Ngọc Tuế.
Du Ngọc Tuế hít sâu một hơi, rồi quay sang hỏi Phúc Bảo: "Thuốc này, ta có thể không uống được không?"
"Không được!" Phúc Bảo nghiêm mặt, thái độ vô cùng kiên quyết: "Thôi thái y đã nói, nếu muốn điều dưỡng thân thể của Điện hạ, nhất định phải uống thuốc đúng giờ, không thể để Điện hạ đổ thuốc đi."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phúc Bảo, Du Ngọc Tuế đã hiểu ra vấn đề, Thôi Yến đúng là một tên lòng dạ đen tối!
"Nhân sâm hầm gà còn dư không?" Du Ngọc Tuế hỏi.
Phúc Bảo công công nghe vậy, lập tức đáp: "Điện hạ thân thể hư nhược, không chịu nổi bồi bổ, không thể ăn nữa."
"Ai nói ta muốn ăn?" Du Ngọc Tuế khẽ cười: "Thứ tốt như vậy, ta không thể độc hưởng. Hãy mang phần còn lại đến dâng cho Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng. Nếu vẫn còn thừa, cứ gửi cho Hoàng Quý phi đi, dù sao nhân sâm năm trăm năm này cũng là nàng ban cho."
Nghe vậy, mắt Phúc Bảo công công sáng rực lên. Nếu mang nhân sâm hầm gà đến cung của Hoàng Quý phi, e rằng nàng ta sẽ tức giận đến mức đập nát chén canh mất!
"Điện hạ, ngài thật là độc địa quá đi!" Phúc Bảo công công xoay eo, ra vẻ kinh ngạc.
Một nồi canh gà, vừa có thể hiếu kính Thái hậu và Hoàng đế, lại còn chọc tức Hoàng Quý phi, đúng là một mũi tên trúng hai đích!
"Đi đi." Du Ngọc Tuế cười cười, rồi bắt đầu suy nghĩ cách làm thế nào để đổ thuốc đi trước khi Phúc Bảo quay lại.
Không lâu sau, ba phần canh gà được Đông Cung lần lượt đưa đến ba nơi khác nhau.
Khi bát canh gà nhân sâm được mang tới cung của Hoàng Quý phi, nàng vừa nhìn thấy liền tức giận đến mức hất tung chén canh xuống đất.
"Hắn cố tình mang đống phế liệu này đến để chọc giận ta sao?!" Hoàng Quý phi chỉ vào đống nhân sâm vụn, cổ gà, cánh gà, chân gà vương vãi trên sàn.
Chúng cung nữ trong cung Quỳ Cưu* sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
( *Quỳ Cưu cung - 雎鸠宫, tên cung của Hoàng Quý phi. )
Ở chỗ Thái hậu, khi nhận được bát canh gà nhân sâm từ Đông Cung và biết đó là nhân sâm năm trăm năm, bà chỉ nhẹ nhàng khen ngợi: "Thái tử có lòng." Sau đó, tùy ý thưởng cho sứ giả một chút, hoàn toàn bày ra dáng vẻ của một tổ mẫu hiền từ.