Phế Thái Tử Trọng Sinh Thành Tác Tinh

Chương 9

Trong nháy mắt, vẻ mặt thương cảm của Phúc Bảo biến mất, thay vào đó là vẻ sắc bén, chua ngoa. Hắn tức giận nói: "Đám nô tài này đúng là càng lúc càng không có quy củ! Xem ra chuyện hôm qua vẫn chưa đủ để bọn chúng nhớ lâu. Hôm nay ta nhất định phải lập lại quy củ cho bọn chúng, Điện hạ, ngài chớ có ngăn ta!"

"Tùy ngươi, ta không cản." Du Ngọc Tuế thờ ơ đáp. Dù sao y cũng không có ý định làm một vị Thái tử nhân từ rộng lượng.

Chỉ thấy Phúc Bảo công công mặt mày sa sầm, sải bước đến cửa, mở toang ra rồi lớn tiếng quát: "Một đám không có quy củ! Không biết chủ nhân đang nghỉ ngơi sao? Dám ồn ào như vậy!"

Giọng nói của Phúc Bảo sắc bén như dao cạo, chói tai đến mức khiến cung nữ và thái giám bên ngoài sợ hãi quỳ sụp xuống, dập đầu xin tha, thề thốt tuyệt đối không dám tái phạm.

"Lại còn có lần sau?" Giọng Phúc Bảo cao vυ't, ánh mắt như dao: "Tất cả kéo ra ngoài, đánh một trận bổng!"

"Công công tha mạng! Công công tha mạng! Chúng nô tài cũng chỉ vì nghe nói Hoàng thượng đã giao quyền quản lý cung vụ của Hoàng Quý phi cho Hiền phi nên mới không kìm được mà bàn tán vài câu…" Một tiểu thái giám vội vàng dập đầu, tìm cách biện hộ cho bản thân.

Phúc Bảo nghe vậy cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại thần sắc, trầm giọng nói: "Xuống nhận phạt đi, lần sau mà còn tái phạm, không dễ thoát thân thế đâu!"

"Đa tạ công công, đa tạ công công!" Đám người ngoài cửa cảm kích dập đầu liên tục.

Phúc Bảo cũng không thèm liếc bọn họ thêm cái nào, quay người trở vào để chăm sóc Thái tử.

Thế nhưng hắn không ngờ rằng, vị Thái tử vừa mới rồi còn bệnh tật ốm yếu, giờ đã ngồi thẳng lưng trên giường, tinh thần rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, tràn đầy hứng thú nhìn mình.

"Điện, Điện hạ?" Phúc Bảo kinh ngạc.

Lời của tiểu thái giám bên ngoài, Du Ngọc Tuế đã nghe không sót một chữ. Hoàng Quý phi bị mất quyền quản lý lục cung, mà người thay thế lại là Hiền phi.

Không biết vì sao Phụ hoàng lại quyết định như vậy, nhưng Du Ngọc Tuế ngay lập tức muốn đi xem Hoàng Quý phi gặp xui xẻo.

Hơn nữa, với kinh nghiệm từ mười mấy kiếp trước của y, y chắc chắn rằng Hoàng Quý phi vừa nghe tin sẽ lập tức bày ra bộ dáng đáng thương đến nhận sai.

Vậy nên, dù có đang bệnh nặng đến mức sắp chết, y cũng phải tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng Quý phi thê thảm. Đã thế, y còn muốn khiến nàng thảm hại hơn nữa.

"Ta nghĩ thông suốt rồi." Du Ngọc Tuế nắm lấy tay Phúc Bảo, trịnh trọng nói.

"Nghĩ, nghĩ thông suốt chuyện gì?" Phúc Bảo có dự cảm không lành.

"Ta và Phụ hoàng máu mủ tình thâm, Phụ hoàng muốn gặp ta, đâu cần phải chờ ta khỏi bệnh? Cho dù ta có bệnh nặng sắp chết, ta cũng phải đi gặp Người!" Du Ngọc Tuế ra vẻ xúc động nói.

Phúc Bảo ngẩn người, cảm thấy không cần phải như vậy. Thái tử vẫn nên lấy sức khỏe làm trọng.

"Mau chuẩn bị Thái tử triều phục cho ta!" Du Ngọc Tuế nhìn thẳng vào Phúc Bảo, nghiêm túc nói: "Ta muốn trang trọng đi gặp Phụ hoàng."

Dù là phi tần trong hậu cung hay các hoàng huynh của y, bọn họ đều cực kỳ ghét nhìn thấy y khoác lên người bộ Thái tử triều phục. Vậy nên, hôm nay y sẽ mặc nó đi nghênh ngang khắp nơi cho bọn họ ngứa mắt.

Nếu có thể, Du Ngọc Tuế thật sự muốn ngày nào cũng mặc triều phục!

Thế là, dưới yêu cầu mãnh liệt của Thái tử, Phúc Bảo công công vội vàng chuẩn bị y phục cùng các vật dụng cần thiết.

Khi mái tóc dài của Du Ngọc Tuế được vấn lên bằng kim quan nạm ngọc, gương mặt rực rỡ ấy hoàn toàn lộ ra, vừa sắc sảo vừa kiêu ngạo. Bộ triều phục chủ đạo là hai màu đen và đỏ khiến y càng thêm trang nghiêm quý phái, như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, khí thế bức người.

Phúc Bảo công công giúp Thái tử chỉnh lại cổ áo, cảm thấy chua xót nói: "Điện hạ gầy quá, triều phục cũng có vẻ rộng rồi."

Nói xong, hắn khoác thêm cho Du Ngọc Tuế một chiếc áo lông cáo, lại nhét vào tay y một lò sưởi tay nhỏ.

Xác nhận chắc chắn rằng Thái tử sẽ không bị lạnh, Phúc Bảo công công mới đỡ y lên kiệu, đưa đến Duyên Đức điện.

Ngồi trên kiệu, ánh nắng xuân phủ lên người y, gió cũng dịu dàng, khiến y nheo mắt hưởng thụ. Nhưng chẳng bao lâu sau, y nhăn mặt.

"Hơi nóng rồi." Y nhìn lò sưởi trong tay và áo lông trên người, thì thầm.

Giọng y rất nhỏ, bị gió cuốn đi, hầu như không ai nghe thấy.

Khoảnh khắc sau, y lại siết chặt áo lông, ôm chặt lò sưởi. Y thân thể yếu ớt, không chịu nổi gió.

Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, cuối cùng y cũng đến Duyên Đức điện. Vừa xuống kiệu, y liền ho nhẹ một tiếng, trông vẫn có vẻ vô cùng yếu ớt.

Cung nhân vào thông báo, rất nhanh sau, An Hải công công từ trong Duyên Đức điện bước ra. Khi nhìn thấy Thái tử gầy gò yếu đuối trước mặt, hắn không khỏi giật mình.

"Thái tử điện hạ đã đến, mời ngài theo nô tài vào trong." An Hải công công cúi thấp người, cung kính nói.

Du Ngọc Tuế nhìn tổng quản thái giám đã hầu hạ Phụ hoàng y nhiều năm. Quả nhiên, đây là một nhân vật tinh ranh. Nếu không có bản lĩnh, hắn ta đã chẳng thể tồn tại được bên cạnh Phụ hoàng lâu đến vậy.

"Đa tạ công công." Du Ngọc Tuế ho khẽ vài tiếng, giọng nói yếu ớt.

Bước vào Duyên Đức điện, y có thể ngay lập tức ngửi thấy hương trầm vấn vít trong lư hương. Phía sau thư án, Phụ hoàng của y đang ngồi trên cao, từ trên cao nhìn xuống y.

Vị đế vương này có dung mạo anh tuấn vô cùng. Lông mày dài sắc sảo vắt vào thái dương, đôi mắt đen thẳm tựa trời đêm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím chặt, dù không tức giận nhưng vẫn toát lên uy nghiêm. Ông ta có thể là bất kỳ vị minh quân nào mà người ta từng tưởng tượng trong các triều đại.

"Tham kiến Phụ hoàng." Du Ngọc Tuế hành lễ đúng quy củ.