Bạch Thính kéo ghế ngồi xuống, người hầu đã được Kỷ Huyền dặn trước mang đến một chiếc bàn nhỏ cho Nguyên Bảo, bên trong có thịt tươi và trái cây.
Nguyên Bảo chạy qua bàn ăn của mình, khúc khích vui vẻ.
Bạch Thính nhìn thức ăn trên bàn, lại ngẩng đầu lén nhìn Kỷ Huyền đối diện.
Người đàn ông cúi đầu, hàng mi đen rủ xuống, động tác tao nhã, chậm rãi cắt thức ăn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn hơi mím lại, như một quý tộc lịch thiệp.
Kỷ Huyền khi ăn cơm khá tập trung, dường như không chú ý đến ánh mắt của Bạch Thính, cũng không ngẩng đầu lên.
Bạch Thính nhìn chằm chằm vào tay người đàn ông, tập trung quan sát một lúc, sau đó mới cầm lấy dao nĩa của mình.
Cậu cầm dao tay trái, nĩa tay phải, rồi bắt chước Kỷ Huyền cắt bít tết.
Nhưng thường học lý thuyết là một chuyện, bắt tay vào thực hành lại là chuyện khác.
Cậu vừa động, cảm giác như chuyển động của tay bị chệch so với điều khiển của não, lực ấn quá mạnh khiến dao cắt vào đĩa sứ, tạo ra tiếng “Két” chói tai.
Nguyên Bảo ngồi bên cạnh bị tiếng động này làm giật mình, suýt bị nghẹn thức ăn.
Nó ngẩng đầu lên đầy khó tin, định cằn nhằn, nhưng chưa kịp thì đã bị bầu không khí lạnh lẽo dọa sợ xù vảy.
Nó theo bản năng nhìn về phía Kỷ Huyền, nhưng đối phương vẫn bình tĩnh.
Chỉ là hắn lúc này đã dừng động tác ăn cơm.
Cũng giống như Nguyên Bảo, hắn đang nhìn thủ phạm đối diện.
Chàng trai trẻ sau khi tạo ra tiếng động chói tai, phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của bàn ăn, liền sững lại.
Cậu mím môi, vẻ mặt ngượng ngùng hiện rõ, tai và mặt đều đỏ bừng, nhìn vào ánh mắt của Kỷ Huyền đối diện: "...Xin lỗi."
Kỷ Huyền nhìn lướt qua đĩa thức ăn của Bạch Thính, vừa rồi dùng lực mạnh như vậy, miếng bít tết cũng bị cắt ra một miếng lớn.
Sau đó, hắn lại nhìn tay Bạch Thính. Động tác cầm dao nĩa của cậu không tệ, có điều… cầm ngược rồi.
Ánh mắt hắn dừng lại khá lâu, nhưng lại không nói gì.
Bạch Thính ngượng ngùng lẩm bẩm: "Tôi chưa từng ăn kiểu này, ở đây lại không có đũa..."
"Tôi học theo anh, nhưng hình như... cái này không dễ dùng lắm."
Nguyên Bảo ngồi một bên, so sánh động tác cầm dụng cụ của hai người đối diện, thầm nghĩ: ‘Hừm lạ ghê nha, tay cầm dao cũng 1 bên, cầm nĩa cùng một bên mà, sai đâu được nhỉ?’
Kỷ Huyền nhìn khuôn mặt nghi hoặc của chàng trai, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Cậu chắc chắn là học theo tôi?"
"Cầm dao nĩa ngược rồi." Anh bổ sung.
Dù câu nói chẳng đem theo tí cảm xúc nào, nhưng bị ánh mắt của hắn quét qua, đủ để khiến cậu xấu hổ.
Đúng là có học theo thật, chỉ có điều là học tư thế cùng động tác của đối phương, không thèm để ý trái phải.
Bạch Thính nghe vậy, dòng suy nghĩ như bị khựng lại. Cậu chậm rãi liếc nhìn bộ dao dĩa trên tay mình, rồi lại quay sang nhìn bộ của Kỷ Huyền.
Nâng tay trái cầm dao lên, tay đối diện của Kỷ Huyền cũng cầm dao…
Cậu nhíu mày suy nghĩ vài giây, sau đó cúi đầu, không dám nhìn mặt Kỷ Huyền thêm lần nào nữa, lặng lẽ đổi lại vị trí dao dĩa.
Trong bầu không khí kỳ lạ này, não Nguyên Bảo cuối cùng cũng load kịp: "A, cậu ngốc quá! Cầm sai tay rồi, dao tay phải cơ mà!”
Bạch Thính không muốn để ý đến đứa ngốc mãi mới load được này, tuy rằng cậu cũng chỉ nhận ra trước nó không lâu…
Kỷ Huyền nhìn cả hai, cũng không nói thêm gì.
Quả nhiên sau khi Bạch Thính đổi lại tay cầm, cậu liền thấy dễ sử dụng hơn hẳn.
Cậu cẩn thận cắt miếng thịt, lần này không còn tiếng chói tai nào phát ra nữa.
Kỷ Huyền thấy cậu đã làm được, không nói gì nữa mà cụp mắt xuống tiếp tục dùng bữa. Ánh mắt hắn ẩn chứa vài phần suy tư.