Cứu Mạng, Đối Tượng Liên Hôn Của Ta Là Tà Thần!

Chương 28: Năng lực

Sau khi đi dạo quanh biệt thự một vòng, Bạch Thính nán lại bên bờ biển khá lâu, nếu không phải trợ lý luôn kè kè bên mình, cậu đã nhảy thẳng xuống biển chơi rồi.

Nhưng nghĩ lại, nguyên chủ dường như chưa từng đến biển, càng không có cơ hội học bơi. Chắc cậu phải đăng ký khóa học bơi để làm bộ làm tịch chút.

Chờ đến lúc quay về phòng khách, Bạch Thính vẫn không thấy Kỷ Huyền đâu. Trợ lý nói có thể hắn đang ở thư phòng trên tầng.

"Vậy cho tôi hỏi, phòng của tôi ở đâu vậy?" Bạch Thính nhìn lên tầng, trầm ngâm hỏi.

"Cậu muốn lên phòng à? Phòng của cậu ở tầng 2”

“Vậy còn anh Kỷ Huyền…?”

"Sếp ở tầng trên cậu."

"Vậy à, cảm ơn." Ở tầng trên cậu, thế này cũng tốt.

Trợ lý không ở lại lâu, y để Bạch Thính nghỉ ngơi ở phòng khách rồi rời đi.

Có hầu gái mang bánh ngọt và nước trái cây lên rồi lặng lẽ lui xuống.

Bạch Thính ngồi một lúc, không nhịn được liền dẫn Nguyên Bảo đi xem phòng mình.

Phải nói rằng, toàn bộ phong cách nhà ở của Kỷ Huyền đều là tông màu trầm, phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ là màu đen trắng xám nhìn khiến người ta hơi uể oải.

Nguyên Bảo ngồi trên vai Bạch Thính, quay đầu nhìn một vòng, nhận xét: "Nhà họ không đẹp bằng nhà chúng ta."

Bạch Thính hoàn toàn đồng ý: "Đúng chứ."

Cậu kéo tấm rèm cửa màu xanh đen dày nặng ra, từ cửa sổ có thể nhìn thấy biển.

Bạch Thính nhìn sóng biển, kìm nén tiếng gọi bản năng thôi thúc cậu lao xuống biển ca hát cùng chơi đùa.

Rồng con cũng rất hứng thú với biển, liền nằm bên cạnh yên lặng ngắm nhìn.

Bạch Thính bắt đầu cảm nhận lượng sức mạnh của Tà Thần mà cậu trộm được hôm nay.

Cậu muốn dùng phương pháp truyền thừa của tộc giao ngư để thanh lọc và cường hóa cơ thể, biến đổi cơ thể này trở về giống bản thân khi trước.

Có điều chỉ với chút sức mạnh này thì hoàn toàn không đủ.

Chỗ cậu trộm được chỉ đủ để chữa vết thương do nguyên chủ giãy giụa lúc bị dìm tạo ra, chưa kể thời gian hồi phục cũng lâu một cách khó hiểu.

Loài người thật yếu ớt mà.

Nghe tiếng gõ cửa, Bạch Thính mở cửa thì nhìn thấy người hầu gái với vẻ mặt cứng đờ, đến gọi mình xuống ăn trưa.

Nơi ở của Kỷ Huyền thật sự không có chút sinh khí nào, toàn bộ người hầu cứng nhắc như búp bê gỗ vậy.

Có thể tìm và thuê được một đám người tính cách giống hệt nhau, năng lực của Tà Thần cũng không tệ đâu.

Lúc xuống tầng, Kỷ Huyền đã ngồi sẵn trong phòng ăn, thấy Bạch Thính xuống liền khẽ gật đầu khách sáo và xa cách.

Bạch Thính hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh nhạt của đối phương, vui vẻ chào hỏi: "Anh Kỷ Huyền!"

Chiếc răng nanh trắng tinh của chàng trai lộ ra khiến cậu trông vừa tinh nghịch vừa ranh mãnh.

Kỷ Huyền chợt nghĩ, dù trong báo cáo điều tra nói cậu ta nhút nhát sợ sệt, nhưng tiếp xúc thì thấy cậu ta có vẻ khá hoạt bát.

Nghĩ đến đây, hắn hơi khựng lại một chút.

Nhưng khác biệt nhỏ nhặt này chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch, hắn cũng chẳng rỗi hơi để tâm.

"Ngồi xuống ăn cơm đi." Kỷ Huyền nói.

Chiếc bàn hình chữ nhật lớn bày đầy thức ăn, nhưng lại là những phần nhỏ được bày biện tinh tế, đĩa lớn như vậy mà chỉ có hai ba miếng cá, Bạch Thính liếc nhìn, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Hành động nhỏ này bị Kỷ Huyền bắt gặp, hắn dừng động tác dùng dao nĩa: "Có vấn đề gì sao?"

Bạch Thính thấy hắn ngồi tít đầu kia bàn, mà mình lại ngồi đầu bên này, cậu lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Vội vàng không ăn được đậu hũ nóng, hôm nay cậu đã tiếp cận hắn quá nhiều rồi.

Dù khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Huyền không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng khéo khi trong lòng đang âm thầm ghi sổ cậu đấy.