Bạch Thính mải mê ngắm nhìn đồ trang trí xa hoa lấp lánh, rồng con ôm trong lòng cũng cùng sở thích với chủ nhân mình, nhìn không dứt mắt ra được. Không chỉ vậy, đôi chủ nhân – thú cưng mới ra lò này còn thì thầm thảo luận, bình phẩm với nhau.
Kỷ Huyền đi một đoạn, quay lại mới nhận ra không thấy người đi theo, quay lại nhìn thì thấy Bạch Thính đang ôm rồng nhỏ nhìn chằm chằm sàn nhà.
Thực tế là rồng con nhìn trúng sàn nhà lát gạch lưu ly, nhất quyết muốn nhảy xuống soi gương, nên Bạch Thính cũng cúi xuống nhìn theo.
Vì vậy, nhìn từ xa, chính là một người một rồng cúi người nhìn gạch lát sàn, động tác đồng đều soi gương.
Trông thế nào cũng không được thông minh cho lắm.
Mặc dù trước đó đã điều tra cậu ta, nhưng Kỷ Huyền không khỏi suy nghĩ xem nhà họ Bạch rốt cuộc có nói gì khác với cậu ta hay không.
Lần này hắn không gọi Bạch Thính đi theo nữa, chỉ quay đầu nói với trợ lý lát nữa dẫn cậu đi thăm quan xung quanh.
Trợ lý cung kính đáp lại, bóng dáng người đàn ông nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi hắn rời đi, Bạch Thính đưa tay bế rồng nhỏ lên, ngẩng đầu định nhìn Kỷ Huyền thì phát hiện người đã không còn ở đó.
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng tiến lên nói, "Sếp bảo tôi dẫn cậu đi dạo."
"Anh Kỷ Huyền đã vào phòng rồi sao?" Khuôn mặt chàng trai trẻ lộ vẻ ngạc nhiên, lại dường như có chút ngại ngùng vì bọn họ đã nán lại bên ngoài quá lâu.
"Vâng, sếp đã vào phòng rồi."
"Anh ấy không giận chứ? Tôi chưa từng thấy những thứ này, nên nhất thời không nhịn được." Bạch Thính chớp chớp mắt, dùng khuôn mặt vô hại giải thích.
Lúc trước chính vị trợ lý này đã theo Kỷ Huyền đến nhà họ Bạch để tìm người, nên cũng khá rõ ràng về hoàn cảnh của Bạch Thính.
Cuộc sống trước đây của cậu có phần khó khăn, nhìn thấy những thứ xa hoa lộng lẫy này, ngạc nhiên cũng là điều đương nhiên.
Chàng trai ôm thú cưng nhỏ, đứng đó có chút rụt rè, ngước đôi mắt hạnh trong veo lên nhìn người khác, khiến người ta không nỡ nói lời khó nghe nào.
Trợ lý ngẩn ra, ôn hòa nói, "Đương nhiên là không. Sếp sẽ không vì chuyện này mà giận đâu."
Thấy trợ lý đã bớt đi thái độ cứng nhắc khi làm việc, Bạch Thính mỉm cười, lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, gật đầu “Ừm” một tiếng.
Sau đó, nhân cơ hội được dẫn đi thăm quan nhà, suốt dọc đường Bạch Thính không ngừng hỏi thăm: "Anh tên gì vậy?”
“Không biết anh Kỷ Huyền thích gì nhỉ? Sao chân anh ấy lại bị thương vậy, có nặng không? Anh ấy có đặc biệt ghét gì không?...”
“Nếu không cẩn thận làm ảnh không vui thì tôi sẽ áy náy lắm.”
Nói xong câu cuối, Bạch thính cũng cảm thấy hơi cấn trong lòng. Dù mấy cái giả vờ hiểu chuyện này kia trước cậu cũng làm rồi, nhưng mà giờ cứ thấy cấn cấn sao ấy.
Tuy thanh niên nói liên tục, nhưng điều này hoàn toàn phù hợp với tâm trạng bồn chồn lo lắng của một người mới đến, lại phải chung sống vài tháng với vị hôn phu chưa thân thiết.
Mà vị trợ lý này cũng thường xuyên đi theo Kỷ Huyền, biết rõ sếp mình là người lạnh lùng, hay tạo ra áp lực vô hình khiến người ta vô thức phục tùng.
Bản thân bọn họ ngày thường lúc nào cũng phải nghiêm túc, trừ lúc báo cao ra còn lại thì cũng không hé răng một lời.
Chưa kể, sếp cũng không có bạn bè hay người thân nào tính cách giống thế này. Vì vậy, sự xuất hiện đột ngột của Bạch Thính khiến trợ lý nhất thời chưa thích ứng kịp.
Tuy không phải câu hỏi nào của Bạch Thính y cũng trả lời được, có điều câu nào biết thì y sẽ trả lời cẩn thận.
Bạch Thính cũng chỉ định khách sáo thôi, dù sao Tà Thần cũng che giấu sở thích khá kỹ. Hoặc hắn vốn chả có sở thích gì cả.