Nguyên Bảo lúc này đã tỉnh, nó dụi mắt nằm bò ở miệng túi mà trợ lý đang cầm, nhìn về phía này, vẻ mặt ngái ngủ có chút hả hê.
Nó phát hiện ra Bạch Thính chỉ có thể vênh váo khi ở trước mặt mình, còn trước mặt Nghiên Nghiên lại tỏ ra ngoan ngoãn dễ bảo, giờ thì chẳng dám ho he gì luôn.
Kỷ Huyền đã ngồi vào trong xe, không khách sáo đóng cửa bên này lại.
Bạch Thính không hề nản lòng trước sự lạnh nhạt của đối phương, cậu phát hiện ra việc tích tụ sức mạnh có liên quan đến diện tích tiếp xúc.
Ban nãy mới nắm tay hắn có xíu thôi mà cậu cũng tích được kha khá rồi.
Hơn nữa cậu còn phát hiện ra, Kỷ Huyền nhìn thì gầy nhưng thực ra cánh tay rất rắn chắc, khỏe mạnh.
Cũng đúng, Tà Thần mà ốm yếu thì diệt thế kiểu gì được.
Bạch Thính nhận túi từ tay trợ lý, rồi vòng sang bên kia leo lên xe.
Kỷ Huyền quay đầu nhìn cậu, Bạch Thính cười toe toét, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Suốt dọc đường không ai nói gì.
Trợ lý nhanh chóng nổ máy, lái xe đưa hai người về chỗ của Kỷ Huyền.
Nhà của Kỷ Huyền ở nơi khá hẻo lánh, Bạch Thính cảm giác họ ngồi xe khá lâu mới tới nơi. Khi hạ cửa sổ xuống quan sát cậu ngửi thấy mùi hương thân thuộc.
Mùi mằn mặn của biển khơi.
Ánh mắt Bạch Thính lập tức lay động.
Khi xe dừng hẳn, trợ lý vừa thông báo đã tới nơi, Bạch Thính lập tức không nhịn được mà mở cửa xe chạy ra.
Đập vào mắt cậu là căn biệt thự rộng lớn với cánh cổng kiểu Âu trắng ở hai bên. Hai bên lối đi lát gạch xanh, hoa tường vi mọc đầy, tạo nên khung cảnh vừa thanh lịch vừa tráng lệ.
Gió biển thổi từ xa mang theo vị mặn mòi.
Nơi ở của Kỷ Huyền, vậy mà lại ở ven biển.
Bạch Thính cảm thấy tim mình đập thình thịch, nơi này thật tuyệt vời!
Từ lúc xuyên tới đây Bạch Thính toàn ở trong thành phố lớn, nhìn đâu cũng chỉ thấy nhà và nhà, đừng nói đến hồ nước tự nhiên, ao còn chẳng có nữa là.
Mà cậu lại mới xuyên, không biết rõ đường, thành ra nơi duy nhất chứa nước mà cậu nhảy vào được chỉ có bồn tắm ở nhà.
Mà bồn tắm để ngâm người còn được, chứ bơi lội thoải mái chắc chắn là “No” rồi.
Nếu dọn đến đây, tức là cậu có thể xuống biển chơi rồi?
Trong lúc Bạch Thính đang mải mê ngắm nhìn, trợ lý nhanh chóng đến nhắc cậu cùng Kỷ Huyền vào trong.
Khi Bạch Thính ngẩng đầu lên nhìn, Kỷ Huyền đã đứng đợi cậu ở cửa.
Cậu vội vàng xách túi chạy tới.
"Thích biển lắm sao?" Kỷ Huyền như thuận miệng hỏi một câu.
"Ừm... Dù sao tôi cũng ở thành phố, chẳng mấy khi được nhìn thấy cảnh đẹp như vầy, khó tránh khỏi hơi kích động. Quanh nhà anh Kỷ Huyền đẹp thật đấy."
Bạch Thính nghĩ nguyên chủ trước đây chưa từng thấy biển, mình nói như vậy cũng sẽ không bị lộ.
"Nếu cậu không đi học thì tới đây chơi cũng được.”
Kỷ Huyền cũng biết cậu thuê nhà gần trường là để tiện đi học, bây giờ cậu đã trở về nhà họ Bạch, chắc cũng không cần phải đi làm thêm khắp nơi nữa.
Kỷ Huyền cũng không nói tiếp chủ đề phong cảnh nữa, bởi đối với hắn, cảnh sắc nhân gian chẳng có gì khác nhau, đều nhạt nhẽo vô vị cả.
Bạch Thính vội vàng gật đầu lia lịa, đồng ý vô cùng dứt khoát: “Vâng!”
“Lát nữa cậu lưu lại số của trợ lý, lúc nào muốn đến đây thì gọi anh ta qua đón là được.” Dù sao cũng cần dùng đến đối phương, Kỷ Huyền cũng không định tính toán mấy thứ cỏn con này.
Vào trong biệt thự, Bạch Thính lại một lần nữa bị sự xa hoa ở đây làm cho kinh ngạc. Có điều, so với căn hộ chất một đống đồ quý giá, thoạt nhìn cực kỳ giống nhà giàu mới nổi, không có tí phẩm vị nào của cậu thì nơi đây rõ ràng trang nhã hơn nhiều.