Vì vậy, Bạch Thính lập tức vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, tiện thể vớt con rồng nhỏ đang ngủ say trên giường lên.
Lần này Kỷ Huyền không để cậu đẩy, tự mình đi ra ngoài trước.
Hắn đợi ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng động sột soạt của Bạch Thính bên trong.
Đột nhiên, Kỷ Huyền liếc mắt một cái về phía cầu thang, rồi lại thản nhiên thu hồi tầm mắt như chưa nhìn thấy gì.
Bạch Thính thu dọn đồ đạc, buộc đuôi tóc thành một búi nhỏ, rồi xách một cái túi đi ra.
"Ừm… để anh đợi lâu rồi."
Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng, vui vẻ, trên mặt mang nụ cười tràn đầy sức sống, luôn trông tràn đầy năng lượng.
Thú cưng nhỏ trong lòng cậu vẫn đang ngủ.
Thoạt nhìn cả hai đều không hề hay biết về nguy hiểm đang cận kề.
Tuy nhiên, hắn không có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu, cũng không có ý định làm thế.
"Đi thôi." Kỷ Huyền gật đầu, đẩy xe lăn đi trước.
Chẳng mấy chốc Kỷ Huyền lại cảm nhận được lực đẩy không phải của mình trên xe lăn. Hắn quay đầu lại, quả nhiên ngón tay của chàng trai đang đặt trên đó.
"Tôi không cần giúp đỡ." Hắn nhắc nhở.
Bạch Thính chột dạ thu lại ngón tay đang lén chọc lưng Kỷ Huyền để hút trộm sức mạnh, liền tỏ vẻ ngây thơ, khó hiểu, "Nhưng mà, vừa nãy anh không phải nói chúng ta phải thử tìm hiểu nhau sao? Tôi có thể giúp anh mà, anh đừng khách sáo quá."
Kỷ Huyền và Bạch Thính nhìn nhau. Cả hai đều im lặng trong giây lát.
Cuối cùng, Kỷ Huyền dường như cũng không tìm được lý do thích hợp để phản bác lại Bạch Thính.
Bạch Thính đối diện với ánh mắt có chút lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn của Kỷ Huyền, ngây thơ chớp chớp mắt.
Đúng rồi, tôi hiểu sai ý anh đó, ý kiến à?
Cuối cùng, Kỷ Huyền vẫn nhượng bộ, để cậu đẩy xe lăn vào thang máy.
Bạch Thính cẩn thận và tích cực đẩy xe lăn vào trong.
Xuống dưới tầng, dọc đường không ai nói gì, Bạch Thính đoán có lẽ hắn đang không vui nên không muốn để ý đến mình.
Cậu cũng tự biết ý tứ, ngoan ngoãn im lặng.
Đến tầng dưới, xe của Kỷ Huyền đã đợi sẵn ở bên ngoài, trợ lý nhanh chóng mở cửa xe, cung kính đứng chờ một bên.
Kỷ Huyền đặt tay lên thành xe, gân guốc trên bàn tay trắng nõn hiện rõ, trông có vẻ gầy yếu nhưng lại rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, hắn chưa kịp lên xe đã bị chàng trai trẻ hơi vụng về nắm lấy cánh tay.
Lực đạo bất ngờ khiến Kỷ Huyền khựng lại, rồi chậm rãi nhìn sang. Đôi mắt nâu nhạt của người đàn ông nhìn chằm chằm Bạch Thính, không chút cảm xúc.
Cảnh tượng này khiến trợ lý đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh. Y mới vừa nhận hành lý từ tay Bạch Thính, trăm triệu lần không ngờ tới việc cậu sẽ làm ra loại hành động “đại nghịch bất đạo” này.
Trợ lý hít sâu một hơi, lại nhìn về phía “tội đồ” gây chuyện.
Sếp vốn không thích người khác chạm vào mình, từ khi bị thương ở chân lại càng không để ai dìu.
Vậy mà tiểu thiếu gia học Bạch này lại ra tay bất ngờ, không cho người ta kịp phản ứng. Trợ lý cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung luôn rồi.
"Anh Kỷ Huyền, để tôi dìu anh lên xe nhé." Chàng trai trẻ nhíu mày, khuôn mặt trắng hồng lộ vẻ lo lắng, cậu nhìn vào mắt Kỷ Huyền, dường như giật mình, phân vân không biết có nên rút tay lại hay không.
Kỷ Huyền nheo mắt, ánh mắt lúc này lạnh lùng và sắc bén, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Anh lớn hơn tôi, gọi thẳng tên thì hơi xa lạ, anh cũng có thể gọi tôi là Thính Thính." Bạch Thính nghiêm túc nói.
Bạch Thính vẫn nắm lấy cánh tay anh, Kỷ Huyền lần này lạnh lùng rút tay ra, "Gọi vậy cũng được, nhưng tôi không cần cậu đỡ."
Bạch Thính mặt dày thật, nhưng cậu cũng cảm nhận được người trước mặt sắp nổi giận, bèn vội vàng rụt tay lại, ngây ngốc gật đầu, "Ồ ồ, được rồi."