So với lúc ở trước mặt Bạch Lâm và những người khác, Kỷ Huyền trước mặt này xa cách hơn nhiều.
Bạch Thính cũng không để tâm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Rồi cậu gật đầu, sau đó đi thẳng tới rót một cốc nước lọc cho hắn.
Cậu không đặt trực tiếp lên bàn mà đưa đến tận tay Kỷ Huyền, làm lơ thái độ lạnh nhạt của người rõ ràng là tự mình nói muốn đến thăm này, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
"Mời anh này."
Kỷ Huyền khẽ nhíu mày, hắn không thích tiếp xúc quá gần gũi với người khác.
Bạch Thính dường như không nhận ra sự không vui của hắn, tay vẫn giữ nguyên, ánh mắt ngây thơ.
Vì vậy, Kỷ Huyền đành nhận lấy.
Nhớ đến mục đích đến đây, hắn đi thẳng vào vấn đề, "Thật ra hôm nay tôi đến đây là có việc muốn bàn bạc với cậu."
Bạch Thính đứng trước mặt hắn, nghe vậy liền nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, khó hiểu.
"Về hôn ước, trước đây có chú Bạch ở đó nên tôi cũng không nói nhiều."
"Nhưng chúng ta vốn không quen biết nhau, nên tôi nghĩ, chuyện này có lẽ cần phải cân nhắc lại."
Bạch Thính vừa thu tay về thì nghe thấy những lời này, gần như ngay lập tức trợn tròn mắt hạnh đứng ngây người tại chỗ.
"Xin hỏi, ý anh là sao?"
Ủa ủa ủa, bất ngờ lớn dzị, Tà Thần mà cũng trở mặt lật lọng vậy à?!
Kỷ Huyền nhìn con người yếu ớt trước mặt, hắn đương nhiên không thể nói thẳng ra rằng mình căn bản không cần bạn đời.
Hơn nữa tính theo thời gian trong kế hoạch của hắn thì thế giới này cũng không tồn tại được bao lâu nữa.
Nhưng cũng phải nói lại, tuy hắn không cần bạn đời, nhưng quả thật đang cần một công cụ để thúc đẩy tiến độ.
"Ý tôi là, mối quan hệ của chúng ta không cần phải vội vàng xác định, có thể tìm hiểu nhau vài tháng, đến lúc đó rồi quyết định sự tiếp tục của mối quan hệ này và cậu đi hay ở."
Mấy lời này của hắn nghe có vẻ khá thẳng thắn và chân thành.
Bạch Thính ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong đầu suy nghĩ xoay chuyển như chong chóng, ý hắn ta là coi mình như công cụ?
Dịch hàm ý trong câu nói ra thì ý hắn là vài tháng sau sẽ bỏ rơi cậu, hơn nữa có khả năng đó cũng là lúc hắn ta sẽ hủy diệt thế giới.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vãi!
Thấy Bạch Thính mãi không lên tiếng, Kỷ Huyền không khỏi nhìn về phía cậu.
Dựa theo những quan sát trước đây của hắn cũng như báo cáo gửi về, hắn cho rằng đây là một con người có tính cách khá mềm yếu, hẳn là sẽ không quá khó thuyết phục.
Thật ra những lời này của Kỷ Huyền nói rất hay, nghe cũng rất có lý.
Ngay cả Bạch Lâm trước đây cũng chỉ khuyên bọn họ nên tìm hiểu nhau nhiều hơn chư skhoong ép buộc, bởi dù sao tuy có hôn ước nhưng hai người gần như là người xa lạ.
Bạch Thính tính toán, mấy tháng này mình hẳn là có thể trộm được đủ sức mạnh để dung hợp, đến lúc đó sẽ rời đi. Làm theo ý của hắn thì cậu thậm chí không cần kiếm cớ rời đi.
Cũng không tệ đâu, dù sao bản thân cậu cũng không có ý định thật sự trở thành bạn đời của Tà Thần.
"Cậu—"
"Tôi thấy được." Kỷ Huyền chưa nói hết câu đã bị Bạch Thính cắt ngang đồng ý.
Giọng cậu trong trẻo, không hề do dự như vừa nãy, lúc này lại có chút kiên quyết.
Như vậy là tốt nhất.
Kỷ Huyền không biết điều gì đã khiến cậu thay đổi chủ ý, nhìn cậu thật chăm chú. Khóe môi mỏng của hắn khẽ cong lên một nụ cười.
"Muốn đến chỗ tôi ở vài ngày không?" Kỷ Huyền vốn không cho rằng việc nói chuyện này với cậu sẽ khó khăn, bởi vì hôm đó khi Bạch Thính đồng ý hôn ước, trông cũng không giống kiểu người có chủ kiến riêng của mình lắm.
"Được không?" Bạch Thính ngẩng đầu.
"Đương nhiên."