Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Bạch Thính rất thích ngủ nướng.
Bởi vậy sáng hôm sau, chuông của phải reo một hồi lâu, Bạch Thính mới giật mình tỉnh giấc, chân trần chạy ra mở cửa.
Lúc này Kỷ Huyền đã đợi được khá lâu rồi. Hắn vẫn ngồi xe lăn, có vẻ như chân bị thương chưa khỏi hẳn.
Hắn ngồi đó một mình, ung dung gõ nhẹ xe lăn chờ đợi, xung quanh không có bất cứ vệ sĩ hay trợ lý nào đi cùng. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lặng lẽ ngước mắt nhìn, thong thả nói: "Hình như tôi đến không đúng lúc, làm phiền giấc ngủ của cậu rồi."
Quả thật lúc chạy ra mở cửa Bạch Thính vẫn còn đang ngái ngủ, nhưng chút mơ màng ấy tan biến ngay khi chạm phải đôi mắt phượng màu nâu nhạt của vị đại gia trước mặt.
Cậu "A" lên một tiếng, vội vàng mở rộng cửa hơn, gãi đầu có chút lúng túng, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi lỡ ngủ quên mất."
Có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói của chàng trai vẫn còn vương chút âm mũi mềm mại.
Tóc tai rối bời, những sợi tóc đen dán vào má ửng hồng, bộ đồ ngủ bằng vải cotton trắng tinh càng làm cậu trông ngoan ngoãn, mềm mại.
Đôi chân trần đặt trên sàn nhà, có thể nhìn thấy những đường gân xanh nhạt trên mu bàn chân trắng nõn.
"Không sao, là tôi đến quá sớm." Kỷ Huyền không hề tức giận.
Bạch Thính quay đầu nhìn đồng hồ, thầm nghĩ vị Tà Thần này thật khách sáo, cũng 10h sáng rồi chứ đâu. Cậu sờ mũi, tự biết mình đuối lý.
Người đàn ông dùng ngón tay thon dài lăn bánh xe lăn định đi vào. Vốn hắn tưởng rằng người trước mặt sẽ tránh đường, nào ngờ ngay sau đó chàng trai lại nhảy ra phía sau hắn, "Để tôi giúp anh."
Hành động của cậu có phần hấp tấp, còn vô tình chạm vào cánh tay Kỷ Huyền, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhân lúc hắn hơi ngây người, quyền điều khiển xe lăn đã bị cậu giành lấy.
Một mùi hương trái cây thoang thoảng bay vào mũi Kỷ Huyền, giống mùi sữa tắm nào đó, vừa ngọt vừa mềm.
Ánh mắt Kỷ Huyền tĩnh lặng. Hắn nhớ lại mấy hôm trước cậu hình như còn hơi sợ mình, vậy mà hiện giờ thích nghi cũng nhanh thật.
Bạch Thính đẩy xe lăn, như vậy Kỷ Huyền sẽ không thể thấy cậu được. Đứng sau lưng hắn, hàng mi của Bạch Thính chớp chớp như cánh bướm tinh nghịch.
Bạch Thính lúc nãy quả thật không tỉnh táo lắm, nhưng bây giờ đã hoàn hồn.
Cậu cảm nhận chút sức mạnh mới có được nhờ chạm tay, rồi cẩn thận gom nó lại một chỗ.
Sau khi từ từ đẩy người vào trong, Bạch Thính quay người đóng cửa lại.
Quay lại thì thấy Kỷ Huyền đang quan sát cách bài trí trong phòng cậu.
Bạch Thính không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với vàng bạc châu báu, thoạt nhìn có vẻ phô trương, xa hoa.
Tuy nhiên, Kỷ Huyền chỉ nhìn lướt qua vì thấy tò mò, chứ không bình phẩm gì thêm.
"Anh muốn uống trà hay nước trái cây?" Bạch Thính đi đến trước mặt Kỷ Huyền, khách sáo và lễ phép hỏi.
Kỷ Huyền nhìn Bạch Thính đang cười tươi rói, nhất thời không biết nói gì.
Hắn đã cho người điều tra về cậu thiếu gia lưu lạc này, kết quả báo về nói rằng cậu ta là người khá rụt rè cùng nhút nhát.
Bản thân Kỷ Huyền không thích những người như vậy.
Thế giới là một nơi tàn nhẫn, những kẻ yếu đuối không có sức mạnh, ngay cả việc tự bảo vệ bản thân cũng là một vấn đề lớn.
Nhưng điều này lại có lợi cho hắn.
Dù sao kẻ yếu sẽ không dễ dàng biết được những điều không nên biết, cho dù có biết thì việc lặng lẽ khiến đối phương biến mất cũng dễ như trở bàn tay…
"Cái gì cũng được, tôi không đặc biệt yêu thích món nào." Giọng điệu Kỷ Huyền thờ ơ, trần thuật sự thật.
Người này nói chuyện thật khó ưa, ý hắn là, mấy đồ uống chỗ cậu, dù trà hay nước hoa quả tôi đều không ưa.