Lúc này, không khí trong hành lang dường như càng thêm lạnh lẽo nhớp nháp, cảm tưởng như mùi của rêu xanh pha trộn cùng đầm lầy vậy.
Bạch Thính cau mày, đưa tay che miệng mũi.
Trong làn sương đen ẩn hiện những khúc xương trắng, nhưng chưa kịp lao tới đã đối mặt với một sinh vật nhỏ giống khủng long nhồi bông.
Lửa rồng con phun ra mạnh đến đáng sợ, làn sương lập tức hét chói tai, quay đầu bỏ chạy, mất hút bên dưới cầu thang.
Nguyên Bảo hét lên: "Còn muốn chạy!" Nó nhấc chân định đuổi theo, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị vấp ngã.
"Có mai phục!" Nó kinh hãi.
Bạch Thính không nhịn được bật cười thành tiếng, bước tới bế nó lên, nhìn người đàn ông nằm dưới đất.
Nguyên Bảo cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, dưới đất nằm một người đàn ông, đội mũ che kín đầu, tay còn cầm dụng cụ, quầng thâm mắt đen sì như ma quỷ.
Tên khả nghi miệng sùi bọt mép, cơ thể co giật từng cơn, lắng tai nghe kỹ, dường như trong miệng gã đang lẩm bẩm "Ma... có ma..."
"Đây là người!" Nguyên Bảo vẫn nhận ra được.
"Là trộm." Bạch Thính gật đầu, rồi từ từ bổ sung.
Nguyên Bảo lập tức ôm viên đá quý vào lòng. "Gã định đột nhập, may mà chúng ta về kịp!"
Không biết là tên khốn cùng đường nào bám theo, có lẽ là do mấy hôm trước Bạch Thính liên tục mua sắm nên bị gã để ý.
Dụng cụ của gã khá đầy đủ, nhưng cửa nhà cậu cũng không dễ mở.
Hơn nữa gã còn chưa kịp làm gì đã bị quỷ dọa ngất xỉu.
Suy nghĩ một chút, Bạch Thính lấy điện thoại ra, gọi 120, rồi lại chu đáo gọi 110.
Hai bên nhanh chóng đến nơi, một bên đưa người ra ngoài, một bên còng tay tên trộm vẫn còn chút tỉnh táo.
Tiện thể hỏi Bạch Thính xin camera hành lang.
Bạch Thính đưa đoạn camera trước khi mình về.
Chắc họ cũng hiểu ý tên trộm, dù sao đây cũng là một câu chuyện linh dị, sự xuất hiện của những thứ này dường như đã trở nên quen thuộc.
Tiễn người đi xong, Bạch Thính mới đẩy cửa bước vào.
Nguyên Bảo miệng thì nói muốn rời đi, nhưng nó thực sự rất thích căn phòng do chủ nhân hiện tại bài trí, thật sự quá đẹp, châu báu lộng lẫy chất đống, nhìn là biết rất giàu có.
Nó lập tức nhảy xuống chơi.
Dù vậy, nó vẫn không quên quay đầu lại hỏi Bạch Thính: "Thứ đó vừa rồi chạy mất rồi. Cậu có bị dọa không? Có vẻ nó nhắm cậu rồi, chắc chắn sẽ quay lại."
Bạch Thính rót một ly nước từ tủ lạnh ra, nghe vậy ngẩng đầu lên. "Nhóc định bỏ nhà đi bụi nữa không?"
Bạch Thính lớn lên đẹp, khi dùng đôi mắt hạnh nhân nhìn người khác, tự nhiên toát lên vẻ ngoan hiền dễ thương.
Mặt Nguyên Bảo không hiểu sao lại đỏ lên trong giây lát, nó cắn một miếng đá quý, quay mông về phía cậu: "Khụ khụ, tui có thể miễn cưỡng mà ở lại được."
"Ừm, vậy thì tốt, xem ra ta không có gì phải lo lắng." Giọng nói của chàng trai dịu dàng.
Nguyên Bảo đột nhiên lại nhớ đến cảm giác khi cậu ôm mình, nó rất thích.
Lời nói của Bạch Thính như công nhận thực lực của nó, nên nó ậm ừ hai tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Bạch Thính không biết nấu ăn, bữa tối ăn ở ngoài.
Ăn tối xong, Bạch Thính vào phòng tắm tắm rửa, để rồng con ra ngoài xem hoạt hình.
Bạch Thính cảm thấy bồn tắm này hơi nhỏ. Cậu ngâm mình trong nước, không nhịn được thổi ra một chuỗi bong bóng.
Cậu cúi đầu nhìn những vết bầm tím còn sót lại từ trước, dù đã bôi thuốc nhưng vẫn còn chút dấu vết.
Bạch Thính bắt đầu mong chờ Kỷ Huyền đến vào ngày mai, tính làm sao để tiếp xúc thân mật, lén lấy thêm chút sức mạnh để phục hồi.
Có điều cậu với Tà Thần vẫn chưa quen thuộc lắm, đối phương trông có vẻ lạnh lùng, nhưng dù sao hai người cũng đã có hôn ước, chắc sẽ không quá khó.