Tuy nhiên, dù sao đối phương đã đánh tiếng, Bạch Thính cậu cũng không thể từ chối được!
"Được chứ." Bạch Thính vâng dạ đáp ứng, nghiêm túc đồng ý.
Kỷ Huyền cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu "mai gặp" rồi dứt khoát cúp máy.
Bạch Thính ôm rồng con đi về nhà, bỗng nhiên cậu nhớ ra còn vài việc phải xử lý.
Có điều, cuộc điện thoại vừa nãy của Kỷ Huyền, tự dưng làm Bạch Thính muốn chạy trốn.
Kỷ Huyền đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý thêm một người bạn đời chỉ vì một hôn ước.
Xét cho cùng, thân phận của hắn rất bí ẩn, nếu có thêm một người lạ mặt ở bên cạnh, tất nhiên sẽ tăng thêm nguy cơ bại lộ.
Thế nhưng, dù vậy, hắn vẫn đồng ý.
Ngoài lý do là hôn ước đã định, Kỷ Huyền nhất định còn có toan tính khác.
Cha của Kỷ Huyền đã mất, gia tộc Kỷ gia của hắn là một dòng họ giàu có và thế lực, có rất nhiều chi nhánh. Giống như Bạch Nghiên đã nói, thuật pháp của gia đình họ rất tốt, có uy tín trong giới.
Nhưng những người này lại không biết, Kỷ gia dường như có bí mật riêng, tóm lại không phải hoàn toàn chính phái.
Kỷ Huyền trên danh nghĩa là con trai của con trai trưởng Kỷ gia, tuy không biết hắn có được thân phận này bằng cách nào, nhưng mối quan hệ của hắn với Kỷ gia dường như khá phức tạp.
Sau khi cha Kỷ Huyền qua đời, gia đình của hắn liền bị gạt ra rìa.
Có lẽ là do gia tộc có phần đề phòng, bởi vì cha của Kỷ Huyền là một người rất chính trực. Vì vậy, Kỷ Huyền, với tư cách là con trai của ông, cũng không được họ coi trọng.
Trước đó, Bạch Thính có hỏi anh trai mình Kỷ Huyền làm nghề gì, thì ra hiện tại hắn đang tự kinh doanh.
Vừa đi đến chân tòa nhà, cậu lại nhận được một cuộc gọi khác, là của Bạch Nghiên. "Vừa nãy anh đang bận việc khác, sao em lại gọi cho anh? Có chuyện gì vậy Thính Thính?"
Giờ mọi việc đã được giải quyết, Bạch Thính cảm thấy không cần thiết phải để Bạch Nghiên lo lắng thêm. "Không, không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn hỏi anh đã ăn trưa chưa?"
Đầu dây bên kia, Bạch Nghiên rất vui, thật ra anh chưa ăn, nhưng vẫn hào hứng trả lời: "Ừ, anh ăn rồi. Còn em?"
"Em cũng ăn rồi, em đang dắt Nguyên Bảo đi dạo."
"Tốt, như vậy tốt cho sức khỏe."
Nói chuyện được vài câu, bên kia có người gọi Bạch Nghiên, nên hai người cúp máy.
Bạch Thính lại lên tầng, người bảo vệ ở cửa nhiệt tình chào hỏi cậu.
Bạch Thính cũng mỉm cười đáp lại.
Nơi ở mà Bạch Lâm tìm cho Bạch Thính có phong thủy khá tốt.
Nhưng lần này vừa bước vào thang máy, sắp đến tầng của mình, Nguyên Bảo đang nằm trong lòng cậu chơi đá quý bỗng nhiên nghiêng người, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Nó bò dậy, trèo lên vai Bạch Thính, nói nhỏ: "Hình như có thứ gì đó!"
Bạch Thính "Hửm?" một tiếng: "Thứ gì?"
Nguyên Bảo nhớ lại việc cậu vừa tìm mình về, lúc này cũng có thêm chút trách nhiệm bảo vệ cậu.
Nó nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng trắng trẻo của người chủ mới, mái tóc mềm mại, miệng lưỡi thì có vẻ sắc bén, nhưng thật ra cậu ta vẫn nhát gan mà.
Trước đây khi theo Nghiên Nghiên, nó cũng đã gặp nhiều nam sinh đại học nổi loạn, người trước mặt này chắc chắn là một trong số đó.
"Nếu cậu sợ thì nhắm mắt lại đi, Nguyên Bảo đại nhân sẽ xử lý!" Nó vỗ ngực, nắm chặt viên đá quý.
Bạch Thính mỉm cười, quyết định phối hợp. "Được, vậy nhờ cả vào nhóc nhé."
"Cứ giao cho tui."
Thế là cửa thang máy vừa mở ra, rồng con liền lao ra ngoài, phun ra một ngọn lửa rồng.
Trước cửa nhà có một luồng khí đen mỏng lượn lờ, lảng vảng xung quanh như thể tìm kiếm thứ gì đó. Cửa thang máy ‘Ting’ một tiếng, một chàng trai với thân mình mảnh khảnh bước ra.