Cứu Mạng, Đối Tượng Liên Hôn Của Ta Là Tà Thần!

Chương 20: Làm nũng

Điều đầu tiên con rồng nhỏ này làm vậy mà lại là ngẩn người, sau đó "Oa" một tiếng nhảy vào lòng cậu, "Sao giờ cậu mới đến! Nguyên Bảo đại nhân, Nguyên Bảo đại nhân bị lạc đường rồi!"

Dù sao nó cũng còn nhỏ, tuy có sức mạnh, nhưng đầu óc còn đơn giản, đương nhiên dễ bị gài bẫy.

Chắc là do bị dọa sợ, lần này nó thực sự khóc.

Nước mắt dính vào cổ áo Bạch Thính, Bạch Thính đưa tay ôm lấy thân hình tròn trịa của nó, xoa xoa đầu nó, lần này cũng không trêu chọc nó, "Đừng khóc, ta ở đây với nhóc rồi."

Âm sắc của Bạch Thính rất êm tai, mềm mại ôn hòa, giống như sóng biển mát lành, vuốt ve tâm hồn.

Nó không biết đây là sức mạnh đến từ biển sâu, chỉ cảm thấy hai câu nói của cậu như có khả năng trấn an kỳ lạ.

Nguyên Bảo vùi mặt vào cổ cậu, nó cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa. Sự hoảng loạn và ngột ngạt dần dần lắng xuống.

Nguyên Bảo hít hít mũi, suy nghĩ của trẻ con rất hay thay đổi, nó đột nhiên cảm thấy, nó cũng không phải là không thể miễn cưỡng tha thứ cho chuyện trước đây của cậu.

Dù sao thì, đối phương cũng có chút giống một người chủ mới đáng tin cậy.

Bạch Thính nhét chiếc nhẫn đá quý trên ngón tay vào lòng nó, ngăn không cho nó khóc tiếp, "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

Vừa dứt lời, ánh nắng mặt trời vẫn luôn lượn lờ bên ngoài cửa sổ, liền xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh sáng vàng rực rỡ tràn ngập hành lang, Bạch Thính ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Văn Thanh đã thu kiếm gỗ đào, đứng ở cửa,

Bạch Thính ngạc nhiên, cậu đột nhiên nghĩ, tại sao Bạch Nghiên ngày xưa không thuê một thiên sư làm vệ sĩ nhỉ, năng lực đáng tin cậy hơn rồng con này nhiều.

Diệp Văn Thanh cũng nhìn lại, thấy Nguyên Bảo trong lòng Bạch Thính, khóe môi nở nụ cười, "Tìm được rồi là tốt."

Bạch Thính còn chưa kịp mở miệng, Nguyên Bảo trong lòng đã thò đầu ra "Ừm!" một tiếng.

Bạch Thính cúi đầu, rồng con đâu còn thấy vẻ mặt ủy khuất khóc lóc vừa rồi, đang ôm viên đá quý vui vẻ vô cùng.

Cậu lắc đầu, sau đó nói lời cảm ơn và tạm biệt Diệp Văn Thanh rồi rời đi.

Lúc ra khỏi cổng trường, trường học đã trở nên náo nhiệt, Bạch Thính lại không nhịn được mua kẹo cao su.

Cậu ôm rồng con đi về, đi được vài bước lại định thả nó xuống.

Rồng con kịp thời túm lấy tay áo cậu nên không bị rơi xuống.

Người đi đường nhìn thấy, chỉ nghĩ đó là một con thú nhồi bông hình khủng long nhỏ.

"Người khác nhìn thấy sẽ sợ đấy." Nó biết ngay người này sẽ chứng nào tật nấy mà, làm cho sự dịu dàng vừa rồi với nó như một giấc mơ.

Nguyên Bảo bĩu môi.

Bạch Thính thấy cũng đúng, cậu cũng không phải là ghét rồng con này, nhưng nếu đối phương phản nghịch, thì cậu cũng sẽ phản nghịch lại.

"Gọi một tiếng chủ nhân nghe thử xem?"

"... Chủ nhân." Rồng con nhẫn nhục chịu đựng.

Bạch Thính khẽ cười, lại nhấc nó lên, động tác nhẹ nhàng.

Bạch Thính vừa đi được nửa đường, liền nhận được một cuộc gọi, đây là một số lạ không lưu tên, Bạch Thính nhìn lướt qua rồi nghe máy, lịch sự nói "Xin chào".

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, có người lên tiếng, "Xin chào, tôi là Kỷ Huyền."

Bạch Thính lập tức giật mí mắt, động tác nhai kẹo cao su cũng dừng lại.

"Cái đó, có chuyện gì sao?" Cậu cẩn thận hỏi.

"Cậu chuyển nhà mới, không biết ngày mai tôi đến thăm liệu có ổn không, tiện thể nói chuyện về việc chung sống của chúng ta."

Qua điện thoại, giọng nói của Kỷ Huyền cũng mang theo chút lạnh lùng như băng, khiến Bạch Thính nhớ đến làn da lạnh lẽo của đối phương khi chạm vào hôm đó.

Cái lạnh đó lan dần từ đầu ngón tay, khiến người ta ngờ vực rằng liệu máu trong huyết quản có phải cũng đóng băng.