Tuy nói là cắt nhỏ miếng bít tết nhưng mấy miếng “nhỏ” mà Bạch Thính cắt cũng không nhỏ tí nào.
Bởi vậy, mặc dù cậu ăn sau Kỷ Huyền, nhưng rất nhanh đã ăn được hơn nửa phần.
Cậu nhai miếng thịt bò, tuy ăn miếng to nhưng không hề thô tục, chỉ tạo cảm giác cậu ăn rất ngon miệng, món ăn hẳn cũng rất ngon.
Nguyên chủ trước đây là con nhà nghèo, chưa từng được ăn đồ Tây, khi được đón về cũng toàn ăn trong phòng, nên không thể biết cách ăn đồ Tây đúng được.
Nhưng Kỷ Huyền hắn lại chọn cơm Tây làm bữa trưa…
Bạch Thính nghi ngờ đối phương đang thử cậu.
Đương nhiên là cậu biết cách dùng dao nĩa đúng rồi, chẳng qua cậu đột nhiên nhớ ra chi tiết này.
Bạch Thính cắn mạnh một quả cà chua bi, có chút bực bội nghiến răng nghiến lợi.
Kỷ Huyền ăn cũng không nhiều. Sau khi ăn xong miếng bít tết trước mặt, hắn uống thêm súp kem bí đỏ, rồi chấm nhẹ khăn ăn lên khóe môi, coi như kết thúc bữa trưa.
Dù vậy, hắn không rời đi luôn mà ở lại xem một người một rồng dùng bữa.
Bạch Thính nhận thấy điều đó: "Anh Kỷ Huyền, anh không ăn nữa sao?"
"Tôi ăn xong rồi." Kỷ Huyền đáp lại bằng giọng điệu bình thản.
"Ồ, vậy anh ăn ít thật đấy..." Bạch Thính thốt lên.
Kỷ Huyền không phủ nhận cũng không khẳng định. Hắn liếc nhìn cái bàn đầy ắp thức ăn. Hôm nay hắn đặc biệt sai người chuẩn bị nhiều đồ ăn bởi Bạch Thính sẽ đến nhà.
Kỷ Huyền nhìn hai má phồng lên vì nhai của Bạch Thính, nghĩ thầm: ‘Cậu ta mảnh khảnh vậy, chắc ăn không nhiều lắm.’
Hơn chục phút sau…
Trên bàn ăn bỗng chốc im lặng đến lạ thường.
Ngay cả người hầu đứng bên cạnh cũng kinh ngạc. Họ nhìn về phía Kỷ Huyền, chờ lệnh của hắn.
Dù sao thì bàn ăn đầy ắp lúc trước, bây giờ đã sạch bách rồi…
Sau khi ăn xong miếng bít tết, Bạch Thính cũng không dừng lại, mà lần lượt ăn sạch các món khác nữa. Cả đĩa thịt tươi được chuẩn bị sẵn cho Nguyên Bảo cũng bị nhóc rồng này ăn sạch.
Ăn xong, Bạch Thính ôm rồng con đang liếʍ mép vào lòng. Lúc này, một người một rồng ngồi trên ghế đối diện, nhìn Kỷ Huyền, có chút ngượng ngùng.
Kỷ Huyền nhìn bàn ăn toàn đĩa trống trơn, tâm trạng có chút vi diệu. Có vẻ hắn đã dự đoán sai rồi.
"No chưa?"
Bạch Thính gật đầu lia lịa, "No rồi, no rồi."
Kỷ Huyền có chút nghi ngờ, đúng lúc này, từ phía đối diện vang lên tiếng bụng sôi ùng ục.
Hắn lập tức nhìn sang, Bạch Thính cũng cúi đầu nhìn rồng con.
Nguyên Bảo đang vặn vẹo người trốn vào lòng Bạch Thính, tay ôm bụng mình không cho kêu nữa. Nó cũng biết mình đang ở nhà người khác, phải giữ ý tứ, nhưng mà bụng nó thì chả giữ ý chút nào: "Tui vẫn còn hơi đói."
Bạch Thính: "..."
Cậu chớp chớp mắt, nhìn về phía Kỷ Huyền.
Thực tế thì cậu cũng chưa no lắm, nhưng giờ trên bàn chỉ còn đĩa không thôi. Mà lượng ăn này cũng đủ khiến người khác bất ngờ rồi, đặc biệt là khi so sánh với lượng ăn của Kỷ Huyền…
“Anh Kỷ Huyền…”
"Thật ra bọn tôi bình thường không ăn nhiều như vậy đâu, chỉ là... ừm," Bạch Thính ngừng lại, nghĩ ra lý do, mắt sáng lên, "Đúng rồi, sáng nay bọn tôi chưa ăn sáng! Gộp hai bữa lại ăn một lúc nên mới—"
"Có gì đặc biệt muốn ăn không?” Kỷ Huyền đại khái hiểu ý cậu, ngắt lời.
Bạch Thính im bặt, ngượng ngùng nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mím chặt, muốn nói lại thôi, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, có chút vui vẻ.
"Cậu sẽ ở đây lâu nên cần gì cứ nói. Hôm nay là tôi sơ suất." Kỷ Huyền nói thẳng.
"Nếu cậu không thoải mái mà không nói, thì việc sống chung sẽ không suôn sẻ được.”
Lời này thật thấu tình đạt lý, Bạch Thính ngoan ngoãn gật đầu, "...Hình như là vậy, vậy tôi không khách sáo nữa."
"Không cần khách sáo."