Tàng Phàm lập tức nhảy lùi về sau. Đùa đấy à, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này rồi chạy đi mua đồ trừ tà thôi.
"Thôi, tôi đi đây tôi đi đây! Hai người tự bảo trọng!" Nói xong hắn liền vội vàng chạy xuống tầng, như thể sợ chậm chân sẽ không theo kịp người của Hội thuật sĩ.
Trước khi chạy còn liếc nhìn Bạch Thính thêm một cái, thân hình mảnh khảnh như vậy, cũng không sợ mấy thứ này, chắc là do là thiếu kiến thức đi.
Diệp Văn Thanh xử lý những việc này thường không dẫn người khác theo, lần này đồng ý với cậu kỳ thực cũng có dự tính khác.
Hai ngày trước Bạch Nghiên nói em trai mình ra ngoài ở, tuy có cho Nguyên Bảo đi cùng, nhưng dù sao Bạch Thính cũng ít khi gặp những thứ này, lo lắng cậu gặp nguy hiểm sẽ sợ hãi, không thể gọi Nguyên Bảo ứng phó một cách rõ ràng.
Hôm nay đã có cơ hội, Diệp Văn Thanh cũng không ngại để Bạch Thính thử xem.
"Thiên sư, bây giờ chúng ta, lên tầng sao? Hình như không lên được." Bạch Thính không biết Diệp Văn Thanh đang nghĩ gì, chỉ thấy y có vẻ dễ nói chuyện.
Bạch Thính cũng không phải rảnh rỗi sinh nông nổi, mà bởi thật tình mà nói tuy rồng con có thể xử được mấy thứ này, nhưng nhìn nó có vẻ không thông minh cho lắm.
Diệp Văn Thanh hoàn hồn, "Không sao, cậu theo sát tôi là được."
"Lát nữa có thể sẽ gặp một vài thứ. Nghe lời tôi, cẩn thận một chút."
Bạch Thính cong khóe môi, nghiêm túc gật đầu, "Vâng!"
Diệp Văn Thanh quả thực có thực lực, Bạch Thính đi theo y một đường thông suốt không trở ngại. Hai người đi tới đâu, những nơi kỳ quái đều biến mất sạch sẽ.
Có điều trên đường đi, Bạch Thính cũng bị “ép” phải nhìn thấy một số thứ.
Nhưng cũng chỉ bị "tra tấn thị giác" trong thời gian rất ngắn, bởi vì rất nhanh đã bị kiếm của Diệp Văn Thanh xử lý sạch sẽ.
Sau một hồi, Diệp Văn Thanh quay đầu nhìn Bạch Thính, "Cậu không sao chứ? Trước đây anh trai cậu nói cậu chưa từng thấy những thứ này, bây giờ có lẽ sẽ thường xuyên gặp."
Chàng trai trẻ phía sau không hề sợ hãi như y tưởng tượng, tuy trên mặt khó giấu vẻ căng thẳng, nhưng thần sắc vẫn khá bình tĩnh.
"Tôi biết, anh trai đã nói với tôi rồi."
Diệp Văn Thanh gật đầu, sau đó mới quay người lại.
Họ sắp đến tầng 6, khí tức ô uế bị Diệp Văn Thanh dùng bùa đốt sạch, Bạch Thính đã cảm nhận được rồng con kia đang ở trên tầng.
Tầng 6 là nơi khống chế khí tức của cả tòa nhà, vì vậy đây cũng là nơi âm khí nồng đậm nhất.
Vừa lên đến nơi, một bóng đen liền lao thẳng về phía Diệp Văn Thanh.
Diệp Văn Thanh giơ kiếm gỗ đào lên, lực đạo mạnh mẽ va chạm, xé rách không khí bắn ra khói bụi giao tranh.
"Trốn đi." Diệp Văn Thanh vẫn không quên nhắc nhở Bạch Thính.
Bạch Thính che miệng mũi, vội vàng gật đầu, xem ra thứ khiến cả trường học trở nên kỳ lạ chính là con quái vật lớn trước mặt này.
Nhưng thứ này đã có chuyên gia xử lý, Bạch Thính chỉ cần đứng xem rồi đi tìm rồng con là được.
Bạch Thính bước nhanh về phía trước, cuối cùng dừng lại ở tủ cứu hỏa gần cuối hành lang.
Bên trong có tiếng mài móng vuốt, còn có tiếng "cộc cộc" giống như đang dùng đầu đập vào hộp sắt nhỏ.
Làm ra được hành động thông minh nhường này, chỉ có thể là nhóc con chạy đến gõ cửa phòng mình tối hôm gặp mặt.
Bởi sức mạnh của ác quỷ đang tập trung vào Diệp Văn Thanh, những nơi khác liền yếu đi, Bạch Thính nhẹ nhàng kéo, liền mở cửa tủ cứu hỏa.
Không gian bên trong chật hẹp, rồng con bị nhốt bên trong nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Sau khi nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Bạch Thính đứng bên ngoài.