Quẹo qua góc đường, một thanh niên mặc đồng phục xanh trắng xuất hiện trước mặt hai người.
Chàng trai trẻ độ chừng 25, 26 tuổi, dung mạo đoan chính, nghiêm nghị, nhưng lại ẩn chứa vài phần sắc bén.
Lúc này trên tay y đang cầm một thanh kiếm gỗ đào, xung quanh tỏa ra chính khí ôn hòa mà kiên định.
Khí tức vừa khuếch tán từ dưới lầu lên hẳn là xuất phát từ y.
Ngẩng đầu nhìn thấy hai người, chàng trai trẻ sững người một thoáng, ngay sau đó nhanh chóng tập trung ánh mắt vào Bạch Thính.
Y quan sát cậu từ đầu đến chân, vẻ mặt có chút ngưng trọng, "Thể chất cực âm, mau rời khỏi đây."
Tàng Phàm hít một hơi, "Diệp Văn Thanh! Cậu mà đến muộn thêm chút nữa là tôi chết ở đây rồi!"
Tuy Bạch Thính biết một vài thông tin, nhưng cậu luôn cần thời gian để phản ứng lại.
Được Tàng Phàm nhắc nhở, Bạch Thính cũng biết người trước mặt là ai.
Đây chẳng phải là vị thiên sư của Hội thuật sĩ mà trước đây đã từng cứu Bạch Nghiên, là người xuất sắc trong số những thiên sư trẻ tuổi đời này.
Hơn nữa, đối phương còn là… ờm, người yêu tương lai chính thức của anh trai vạn người mê nhà mình.
Diệp Văn Thanh nhíu mày, "Đừng nói nhiều nữa, hai người mau rời khỏi đây, bên dưới có người tiếp ứng, chuyện ở trên này cứ giao cho tôi xử lý."
Tàng Phàm nói, "Trên này quỷ quái lắm, lúc chạy xuống tim tôi suýt nữa thì rớt ra ngoài rồi."
Tuy hắn có chút không ưa vẻ mặt nghiêm túc của người này, nhưng lúc vẫn quan tâm nhắc nhở, "Cậu đừng có cậy mình giỏi giang mà chủ quan."
Diệp Văn Thanh cũng không hề tức giận, ngược lại rất nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết, cảm ơn."
Lúc này Bạch Thính không nhịn được lên tiếng, "Thiên sư, hiện tại tôi e rằng không thể rời đi ngay được, vì tôi cần tìm bạn của tôi."
Tàng Phàm lập tức nói, "Cậu không phải đang tìm anh trai cậu sao? Bây giờ còn tìm gì nữa, Bạch Nghiên hôm nay không có ở trường."
Nghe thấy cái tên Bạch Nghiên, lông mi của Diệp Văn Thanh cũng khẽ động.
"Tôi muốn tìm Nguyên Bảo, Nguyên Bảo nói nó đi tìm anh trai tôi, chúng tôi bị lạc nhau." Bạch Thính nói dối mà mặt không đỏ.
Nghe vậy, Tàng Phàm lập tức hít một hơi.
"Vậy rốt cuộc cậu làm sao mà bình an vô sự đi đến chỗ của tôi được, với cái thể chất của cậu, cậu không gặp phải thứ gì sao?"
Bạch Thính mím môi, lông mi run run, "Có... tôi vừa nói với anh rồi, tôi bị lạc đường."
Tàng Phàm: ... Hắn bắt đầu hoài nghi hai người bọn họ gặp nhau kiểu gì, chẳng nhẽ là do vận khí tốt quá à?
Diệp Văn Thanh cũng đã nghe Bạch Nghiên kể về chuyện nhầm lẫn bát tự giữa hai người, y nhíu mày, "Nguyên Bảo không đi cùng cậu?"
"Lúc đầu nó đi cùng tôi, nhưng nơi này hình như không an toàn, Nguyên Bảo sẽ không sao chứ?"
"Hay là cậu cứ đi theo tôi ra ngoài, để Diệp Văn Thanh giúp cậu tìm." Tàng Phàm nói.
Bạch Thính do dự, lắc đầu, "Nguyên Bảo vốn dĩ đã không thân thiết với tôi lắm, dù sao tôi cũng không chu đáo như anh trai... Tôi vẫn nên tự mình đi tìm nó thì hơn." Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Văn Thanh.
Diệp Văn Thanh suy nghĩ một chút. Dù sao nơi này thoạt nhìn hung hiểm nhưng cũng chỉ là do tí sương mù che mắt, không khó giải quyết. Y có dẫn theo một người nữa cũng chẳng sao.
Nghĩ xong, Diệp Vân Thanh nói: “Được, nhưng cậu phải theo sát tôi.”
"Diệp Văn Thanh cậu——!"
Tuy không quen biết Bạch Thính, lúc chưa gặp mặt cũng có vài định kiến với người ta, nhưng vừa rồi cũng vô tình cùng nhau thoát nạn, Tàng Phàm cảm thấy Bạch Thính không nên đi thì hơn.
Ai mà ngờ Diệp Văn Thanh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Nếu cậu muốn giúp thì cũng có thể đi theo tôi." Diệp Văn Thanh lại liếc nhìn Tàng Phàm.