Người đàn ông ngồi dậy từ khoang ngủ đông, nhưng có lẽ do nằm quá lâu, cảm giác chóng mặt khiến anh ta vô thức lấy tay xoa hai bên thái dương. Lúc này An Ẩn mới phát hiện, tóc của người đàn ông có màu đỏ, khác biệt hoàn toàn với người bình thường.
Sau khi quan sát một vòng xung quanh, người đàn ông lại một lần nữa tập trung ánh mắt lên An Ẩn. Cái nhìn sắc bén như một lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ, mang theo khí chất của quân nhân quét qua toàn thân An Ẩn.
Dưới ánh nhìn như vậy, An Ẩn có cảm giác mình như bị đưa lên ghế thẩm vấn, thậm chí không dám thở mạnh.
Giây tiếp theo...
Người đàn ông khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu lịch sự: "Xin chào, phi thuyền của tôi gặp sự cố, cậu có thể giải thích lý do tại sao tôi lại ở đây không?"
Băng tuyết tan chảy, cảm giác bị thẩm vấn biến mất, dù An Ẩn chẳng có tội tình gì.
An Ẩn thẳng lưng, tự giới thiệu: "Tôi là An Ẩn."
Chương trình thân thiện với con người dường như được kích hoạt rất nhanh.
"Anh bị thương, hôn mê trong khoang tàu. Tôi lo có chuyện bất trắc nên đã kéo anh, cùng khoang ngủ của anh đến đây."
"Ra vậy." Người đàn ông chậm rãi đứng dậy khỏi khoang ngủ. Bộ quân phục bạc màu trên người anh ta chẳng hề làm giảm đi vẻ uy nghiêm.
An Ẩn ngẩng đầu nhìn, người đàn ông này thực sự rất cao, còn cao hơn cậu tưởng tượng. Ngoài sự lạnh lùng và chính trực của một quân nhân, anh ta còn mang theo sự kiêu hãnh và ngạo mạn của tầng lớp thượng lưu.
Dù ở trong môi trường xa lạ, anh ta vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, ánh mắt bình thản. Nếu xét về ngoại hình, về cơ bản anh ta đạt điểm gần như tuyệt đối.
"Cảm ơn." Người đàn ông đưa tay ra bắt tay An Ẩn.
"Tôi là A Kha Gia, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên để thưởng cho cậu một khoản cứu trợ cư dân."
An Ẩn chớp mắt bối rối, không hiểu "cứu trợ cư dân" là gì. Cậu cũng không cần thứ đó, liền từ chối.
"Tôi không cần phần thưởng."
Người đàn ông đang kiểm tra khoang ngủ của mình, nghe vậy cũng không hỏi thêm, rất tôn trọng An Ẩn.
"Được thôi, nếu sau này cậu có bất cứ nhu cầu gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
Đáp ứng nhu cầu sao? An Ẩn đúng là có một thứ rất muốn có.
Nếu có được nó, cậu sẽ không còn phải lo lắng về tinh thạch hay vấn đề bổ sung năng lượng nữa. Cậu có thể rời khỏi Perth, thậm chí rời khỏi Khu 12, tự do sống dưới ánh mặt trời, không còn phải như một con chó hoang, vì sinh tồn mà khúm núm trước người khác.
Theo luật Liên Minh, để có thể sinh tồn hợp pháp, "Tâm Nhân" bắt buộc phải có chủ nhân.
Trong l*иg ngực của "Tâm Nhân" có một lõi năng lượng để duy trì hoạt động, được cấu thành từ bộ phận cơ khí và tinh thạch biến dị.
Nếu lõi này được kích hoạt bằng cách tiêm vào tế bào máu của con người, nó sẽ hình thành một liên kết chủ - tớ đặc biệt. Chủ nhân có toàn quyền kiểm soát và sử dụng "Tâm Nhân" của mình, đồng thời có nghĩa vụ "nuôi dưỡng" và kiềm chế họ.
"Tâm Nhân" vô chủ sẽ bị tiêu hủy do không có sự kiềm chế ràng buộc.
An Ẩn từng tận mắt chứng kiến một đội lính trong Nội thành, trong lần kiểm tra định kỳ tại Khu 12, phát hiện ra một "Kẻ Lang Thang". Họ dùng súng laser bắn xuyên qua lõi năng lượng.
Dù đứng rất xa, An Ẩn vẫn nghe thấy tiếng vỡ vụn nhỏ bé ấy. Cậu kinh ngạc lấy tay bịt miệng. "Tâm Nhân" kia không hề có biểu cảm gì, dường như còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống.
Máy bay không người lái vươn chiếc móc dài, móc lấy cơ thể đó, rồi ném vào nhà máy xử lý phế thải.
Khoảnh khắc đó, An Ẩn dường như nhìn thấy tương lai của chính mình.
Cậu cần một người — một người có thể trở thành chủ nhân của mình.
Ánh mắt An Ẩn vô thức nhìn về bộ quân phục của người đàn ông. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Người đàn ông này vẫn chưa biết mình là "Tâm Nhân", nên mới đối xử lịch sự như vậy. Nếu như anh ta biết, chắc chắn sẽ giống như những người lính kia, tiêu hủy cậu.
Đến lúc đó, nếu cậu đưa ra "nhu cầu được sống", chắc chắn sẽ không có tác dụng. Còn yêu cầu điên rồ và phi lý hơn như cầu xin một "chủ nhân", thì lại càng không khả thi.