Tâm Sủng

Chương 5: Đừng chết

Sau một buổi chiều ngâm mình dưới sông, cậu chỉ tìm được một mảnh Hoàng Tinh nhỏ. Những tinh thạch mới mà Perth bỏ vào hộp năng lượng chẳng giúp ích được bao nhiêu. Cảm giác mệt mỏi lại truyền đến qua chương trình, điện năng liên tục tiêu hao, khiến cậu cảm thấy cơ thể càng lúc càng yếu.

“Chắc chắn mình không phải Tâm Nhân hệ lao động.” Cậu lẩm bẩm, nhìn mảnh Hoàng Tinh trong tay.

Chỉ một mảnh nhỏ thế này mà đưa cho Perth, chắc chắn lại bị đánh đập. Nhưng điều đáng sợ không phải là bị đánh, mà là gần đây Perth trở nên rất kỳ lạ.

Hắn ta thường bóp cổ An Ẩn, nhìn cậu khó thở mà lại tỏ ra thích thú. Hắn ta luôn tìm cách chạm vào mặt cậu, thậm chí hôm qua còn muốn hôn cậu.

Các Tâm Nhân hiện tại đều được lập trình để thân thiết với con người, nhưng An Ẩn không chắc liệu khi mình được tạo ra có được thiết lập chương trình đó hay không. Bởi vì hôm qua, khi Perth tiến đến gần, cậu rõ ràng đã nói: “Không được.”

Nhưng hắn không để tâm, vẫn muốn ôm cậu. An Ẩn tránh né, lập tức chạy khỏi tiệm Kẹo.

Chương trình dường như không kiểm soát cậu vào khoảnh khắc đó. Một cảm xúc khó hiểu trỗi dậy.

Khi Perth làm vậy với Lạc Thẩm, Lạc Thẩm luôn mỉm cười, An Ẩn có thể cảm nhận được sự ấm áp. Nhưng khi Perth làm vậy với cậu, cơ thể cậu chỉ biết kháng cự.

Leo lên cầu thang, An Ẩn nhìn thấy tấm biển “Tạm nghỉ” dán trên cửa tiệm. Lạc Thẩm không ở đây, Perth cũng chẳng còn tâm trí để kinh doanh.

Qua cánh cửa, cậu nghe thấy âm thanh phát ra từ màn hình, Perth vẫn đang phát đi phát lại bản tin từ hôm qua. Lần đầu tiên, An Ẩn cảm thấy chạm mặt Perth là một chuyện đáng sợ.

Do dự một lát, cậu quay người, xuống cầu thang, rời khỏi khu dân cư.

Việc thiếu hụt năng lượng kéo dài khiến cơ thể cậu như bị đổ đầy nước. An Ẩn lê bước về phía hầm mỏ, nhưng rêu xanh trên đường khiến cậu trượt ngã. Thảm thực vật tươi tốt ở lối vào cửa hang bị đè ép vào trong, những giọt sương nhanh chóng làm ướt quần cậu.

Bên trong hầm tối đen, chỉ có ánh sáng xanh nhạt phát ra từ góc đặt khoang ngủ.

An Ẩn nhìn qua lớp vỏ trong suốt, chất lỏng trị liệu bên trong đã biến mất. Sau thời gian dài ngâm trong dung dịch, bộ quân phục xanh đen trên người người kia đã đổi màu. Đôi tay thon dài, trắng trẻo đặt ở hai bên hông. Dù nằm trong khoang ngủ chật hẹp, nhưng cậu cảm giác người này vốn rất cao lớn.

“Tại sao vẫn chưa tỉnh?” An Ẩn thì thầm.

“Anh chết rồi sao?” Không ai trả lời, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách trong hầm. Không khí ẩm ướt mang theo mùi rêu xanh và bùn đất.

“Đừng chết…”

An Ẩn đặt tay lên khoang ngủ. Nhưng nó không có phản ứng gì, không giống lần trước hút lấy năng lượng của cậu. Ánh sáng xanh nhạt lặng lẽ phản chiếu lên khuôn mặt có chút mơ hồ của cậu.

Cậu cảm thấy rất khó chịu, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như một lưỡi dao xuyên thấu từ đầu đến chân. An Ẩn áp sát mặt vào khoang ngủ, nhưng vẫn không thể nhìn rõ gương mặt dưới lớp mặt nạ dưỡng khí.

“Đừng chết…” Cậu bò lên khoang ngủ, ép chặt người vào lớp vỏ trong suốt. Ánh sáng xanh bao bọc lấy cậu, tựa như cánh hoa ôm lấy nhụy hoa.

“Đừng chết…” Giọng nói cậu run rẩy. An Ẩn co mình lại, cảm giác như không khí đang đè nén lên cậu như một khối sắt nặng, lạnh lẽo mà nghiền nát.

Cậu nhớ đến ngày đầu tiên mở mắt ở Khu 12, giữa đống rác, giữa cơn mưa xối xả.

Không khí khi ấy cũng như muốn nghiền nát cậu. Cậu cảm giác cơ thể mình thiếu đi thứ gì đó, l*иg ngực cậu trống rỗng, “lõi” vốn thuộc về mình đã biến mất. Đáng lẽ ra cậu phải chết đi theo logic thiết lập của chương trình, nhưng bằng cách nào đó, cậu vẫn sống.

Không biết nên làm gì, cũng không thể kiểm soát nổi cơ thể, cậu cứ thế để mặc mưa cuốn trôi.

Mãi cho đến khi Lạc Thẩm tìm thấy cậu, đặt tay lên l*иg ngực cậu, ấn vào đó một lõi thay thế và nói: “Đừng chết.”

Lõi nhân tạo đó không chứa bất kỳ ký ức nào. Cậu thức dậy như một đứa trẻ sơ sinh, được Lạc Thẩm nuôi lớn.

“Đinh.”

Khoang ngủ phát ra âm thanh báo hiệu. An Ẩn còn chưa kịp phản ứng, lớp vỏ trong suốt dưới người bỗng nhiên biến mất.

Cậu ngã vào một vòng tay ấm áp.

Tiếng tim đập vang lên bên tai, An Ẩn kinh ngạc ngẩng đầu.

Người đàn ông trong khoang nâng tay, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.

An Ẩn cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta — ngũ quan sắc nét, sống mũi cao, đôi môi mím chặt, làn da trông có vẻ hơi tái nhợt dưới ánh ánh sáng phản chiếu màu xanh nhạt.

Đôi mắt anh ta tựa như một lưỡi dao sắc lạnh.

"Đứng dậy." Giọng người đàn ông vang lên khàn khàn, nhưng mang theo cảm giác không thể chối từ.

An Ẩn lúng túng muốn đứng lên, nhưng không có điểm tựa, lại đè lên người đàn ông.

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày.

"Xin lỗi." An Ẩn chân thành xin lỗi, bò ra ngoài như một con chim cánh cụt vụng về.