Tôi Cũng Có Nhà

Chương 24

Người đàn ông kia bị tôi kéo ra, sắc mặt lập tức sa sầm, bực bội nói: "Không phải ngày nào cậu cũng mang rượu của cậu ta đến mời tôi sao? Giờ là có ý gì đây? Chơi tôi à?"

Tôi á khẩu không trả lời được.

Vừa nghe câu này tôi liền biết mình đã làm sai. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cúi đầu xin lỗi hắn.

Động tĩnh ở bên này khá lớn, khiến cho những người xung quanh cũng bắt đầu chú ý. Người đàn ông kia cảm thấy mất mặt, tức tối bỏ đi, lúc bỏ đi miệng hắn còn lẩm bẩm mấy câu thô tục.

Lâm Sơ Tễ vừa nghe hắn mở miệng nói mấy câu không sạch sẽ, sắc mặt lập tức trầm xuống, đứng bật dậy định đuổi theo.

Tôi vội giữ chặt tay cậu ấy, hết lời khuyên can: "Được rồi, đừng giận nữa. Là lỗi của tôi, tất cả là do tôi mới khiến người ta hiểu lầm."

Tôi ấn nhẹ vai Lâm Sơ Tễ, ép cậu ấy ngồi trở lại sofa.

Nhưng không ngờ, cậu ấy lại thuận thế ôm lấy eo tôi, thậm chí còn tựa đầu vào bụng tôi, giọng nói uể oải: "Phiền chết đi được… Cậu có mệt không, Gia Khê?"

Tôi hơi bối rối, không hiểu vì cái gì khoảng cách giữa hai chúng tôi đột nhiên lại gần đến vậy.

Chẳng biết làm gì hơn, tôi đành trả lời câu hỏi của cậu ấy, hy vọng sau khi tôi trả lời xong thì cậu ấy sẽ buông ra: "Không mệt."

Nhưng Lâm Sơ Tễ vẫn không chịu buông tay, chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Ngày kia là khai giảng rồi, mai cậu còn đi làm không?"

Tôi lắc đầu, tay vòng ra sau cố gắng gỡ tay cậu ấy ra: "Ngày mai tôi sẽ về ký túc xá."

Chỉ cần đợi đến ngày mai, tiền lương vừa vào tài khoản, tôi sẽ có thể vui vẻ trở lại trường học ngay.

Lâm Sơ Tễ "Ừm" một tiếng rồi không nói thêm gì, chỉ ngả người ra sau, tựa đầu lên thành sofa.

Tôi cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa, vậy mà lại vô thức hỏi cậu ấy: "Bao giờ cậu về trường?"

Lời nói vừa thốt ra, tôi liền tự tìm lý do trong lòng để biện minh cho câu hỏi của mình.

Cậu ấy thường xuyên không ở lại ký túc xá, nhưng lại yêu cầu tôi tiếp tục thực hiện lời hứa sấy tóc và chúc ngủ ngon. Hỏi một chút cũng là hợp lý thôi.

"Sao vậy?" Lâm Sơ Tễ đột nhiên nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ tinh quái, có phần giống một chú hồ ly: "Còn chưa có tách ra mà cậu đã muốn gặp tôi rồi à?"

Tôi thật sự không hiểu nổi mạch não của Lâm Sơ Tễ, tại sao cậu ấy cứ thích nói mấy câu kỳ lạ như vậy?

Không biết nên trả lời thế nào, tôi đành lảng sang chuyện khác, thu dọn giấy bút trên bàn, bỏ vào trong túi: "Mau về đi, muộn rồi, mỗi ngày đều thức khuya như vậy không tốt chút nào."

Lâm Sơ Tễ lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.

Nhưng ánh mắt của cậu ấy dường như có ma lực, khiến tôi không hiểu sao lại thấy nóng bừng cả mặt. Không chịu nổi nữa, tôi liền vội vã ôm đồ chạy trối chết.



Mấy ngày đầu khai giảng, thời tiết vẫn còn rất lạnh, áo lông vũ vẫn chưa thể cất đi.

Chiếc áo lông vũ này chính là cái tôi đã mặc hôm ngắm pháo hoa lần trước, món quà Lâm Sơ Tễ tặng tôi.

Lâm Sơ Tễ đã nói, áo khoác này là cậu ấy cố ý mua cho tôi.

Ừm... tôi thật sự rất vui. Chắc chắn cậu ấy coi tôi là bạn bè, nên mới làm vậy.

Vừa nghĩ đến đây, tôi liền vô cùng phấn khởi mặc áo khoác, chuẩn bị đến trường.

Buổi chiều vừa nhận được tiền lương, tôi lập tức kéo hành lý quay trở về ký túc xá.

Quả nhiên là ngày khai giảng, hôm nay đường phố đông nghịt người, tàu điện ngầm cũng chật kín.

Đừng nói đến chuyện tìm chỗ ngồi, ngay cả chỗ đứng đều phải cố gắng lắm mới có được.

Tôi nép sát vào một góc, cố gắng giữ thăng bằng để không vô tình đυ.ng vào người khác mỗi khi tàu rung lắc.

Khi sắp đến trường học, tôi cúi đầu nhìn điện thoại, chợt phát hiện Lâm Sơ Tễ đã gọi cho tôi mấy cuộc nhưng tôi không để ý.

Ngay cả WeChat cũng có tin nhắn từ cậu ấy: "Cậu thu dọn đồ xong chưa?"

"Có muốn tôi tiện đường đến quán bar đón cậu không?"

"Cậu đang trên đường à?"

Tôi vội vàng trả lời: "Tôi đang ở trên tàu điện ngầm, sắp đến trường rồi. Cảm ơn cậu."

Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên trạng thái "Đang soạn tin nhắn..."

Tôi kiên nhẫn chờ đợi, đoán xem cậu ấy sẽ nói gì.

Thế nhưng, chờ mãi đến khi trạng thái đó biến mất, tôi vẫn không nhận được hồi âm.

Lại như vậy nữa. Nhưng lần này là có ý gì? Cậu ấy tức giận vì đã đến quán bar mà không tìm thấy tôi sao?

Nhưng cậu ấy cũng đâu có nói trước với tôi một tiếng...

Tôi nhìn số tiền vừa nhận được trong tài khoản ngân hàng, chuỗi số dài dằng dặc trông thật đáng yêu. Nghĩ một lúc, tôi quyết định mời cậu ấy ăn tối để cảm ơn: "Tối nay cậu có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm!"

Để thể hiện thành ý và sự biết ơn sâu sắc, tôi còn cố tình thêm dấu chấm than sau tin nhắn.

Không biết Lâm Sơ Tễ có cảm nhận được sự nhiệt tình tôi muốn bày tỏ hay không.