Lần này cậu ấy trả lời rất nhanh: "Tôi đang đợi cậu ở lối ra tàu điện ngầm gần trường nhất."
Tôi vừa định nói lời cảm ơn, cậu ấy đã nhắn thêm một câu: "Cảm ơn bữa tối của cậu, không cần cảm ơn tôi vì đã đến đón cậu."
Lòng tôi dâng lên một cảm giác xúc động khó tả. Cảm thấy cậu ấy thực sự coi tôi là bạn.
Nghĩ lại thì hồi cậu ấy mới vào trường, tôi chẳng hề khách sáo với cậu ấy chút nào. Thậm chí còn chẳng buồn dẫn cậu ấy đi học cùng.
Khoan đã, cậu ấy từng bảo lưu kết quả học tập…
Nói cách khác, trước đây đã từng học ở trường, chỉ là nhập học lại từ năm nhất.
Vậy tại sao ngay cả khu giảng đường nằm ở đâu cậu ấy cũng không biết?
Không đúng, tôi đáng lẽ nên mời cậu ấy ăn thêm một bữa nữa vì những gì cậu ấy đã giúp đỡ tôi. Vậy mà vừa nãy tôi lại nghi ngờ liệu có phải Lâm Sơ Tễ đang lừa mình không…
Rốt cuộc, cậu ấy tạm nghỉ học là vì bị bệnh cơ mà.
Trong đầu tôi rối tung lên với đủ loại suy nghĩ. Nhưng ngay giây tiếp theo, loa thông báo vang lên: “Trạm Thiên Dương, xin mời hành khách xuống tàu.”
Khoan đã! Thiên Dương?!
Trời ạ, tôi ngồi quá trạm mất rồi!
Tôi chỉ mới đi tàu điện ngầm vài lần, hoàn toàn không biết nếu lỡ đi quá trạm thì phải làm gì.
Lúc này, tôi còn quên béng mất chuyện có thể nhờ nhân viên nhà ga giúp đỡ.
Trong tuyệt vọng, tôi chỉ còn cách thử gọi điện thoại cho Lâm Sơ Tễ: “Alo… Xin lỗi, tôi đi quá trạm rồi. Chắc cậu không đón được tôi đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó cậu ấy hỏi tôi đã đến đâu.
Tôi báo tên trạm, Lâm Sơ Tễ bình tĩnh bảo tôi đi ra cửa, cậu ấy sẽ đến đón tôi.
Không chỉ nghi ngờ Lâm Sơ Tễ lừa mình, tôi còn vì hoài nghi cậu ấy mà xuống sai trạm…
Đã vậy, tôi lại bắt cậu ấy đi thêm một chặng đường để đến đón mình…
Không hiểu sao hôm nay đầu óc tôi cứ mơ hồ, giống như đang ở trên mây vậy.
Mang theo cảm giác áy náy đầy mình, tôi vội vã ra khỏi nhà ga.
Chờ đến khi tôi kéo theo vali bước ra khỏi thang cuốn, quả nhiên, tôi thấy Lâm Sơ Tễ đã đứng ở đó chờ mình.
Cậu ấy dựa vào xe, cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhìn cảnh này, tôi không khỏi cảm thán, cậu ấy và bạn trai cũ của cậu ấy quả nhiên là cùng một kiểu người.
Khoảnh khắc xuất hiện đều trông như nam chính trong phim thần tượng đến đón bạn gái vậy, ánh sáng xung quanh như dịu lại chỉ để tôn lên vẻ ngoài sáng chói của cậu ấy.
Không không không! Ý tôi không phải là tôi giống bạn gái của cậu ấy đâu!
Điều tôi muốn nói là, Lâm Sơ Tễ sinh ra đã là nhân vật chính.
Tôi còn chưa kịp vẫy tay gọi Lâm Sơ Tễ, bên cạnh bỗng dưng có một người chìa điện thoại ra trước mặt tôi: "Soái ca, cậu cũng là sinh viên đại học S đúng không? Chúng ta thêm WeChat nhé?"
Tôi nhất thời quên mất phải gọi Lâm Sơ Tễ, cúi đầu nhìn nam sinh trước mặt.
Cậu ấy có mái tóc hơi xoăn, thấp hơn tôi một chút, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, một màu lam hiếm thấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Lâm Sơ Tễ đã nhìn thấy tôi.
Chỉ trong tích tắc, cậu ấy đã sải bước dài đến bên cạnh tôi, còn vươn tay ôm lấy eo tôi:
"Đến rồi sao không gọi tôi?"
Khoảng cách giữa chúng tôi ngay lập tức bị rút ngắn đến mức gần như dán sát vào nhau, nhưng Lâm Sơ Tễ lại chẳng hề bận tâm.
Cậu ấy quay đầu nhìn về phía nam sinh kia, ánh mắt lướt qua giữa tôi và cậu ta giống như tia laze.
Sau đó cậu ấy lại quay sang hỏi tôi: "Cậu quen cậu ta à?"
Tôi lắc đầu.
Nam sinh kia cười đáp: "Chính vì không quen biết nên mới muốn làm quen chứ sao. Cậu thấy sao, soái ca?"
Tôi liếʍ môi, đáp lời: "Nếu cậu có thể giới thiệu cho tôi một công việc thì có thể."
Vừa dứt câu, tôi đã thấy nam sinh kia đứng ngẩn ra, như thể không ngờ tôi lại trả lời như vậy.
Lâm Sơ Tễ không hề nể mặt ai, cười lớn đến mức ai cũng có thể nghe thấy.
Sợ người khác chú ý, tôi vội vàng kéo hành lý bằng một tay, tay kia túm lấy cánh tay Lâm Sơ Tễ, nhanh chóng kéo cậu ấy về phía chiếc xe đang đỗ bên cạnh.
Lâm Sơ Tễ quay đầu, không biết cậu ấy đã làm ra biểu tình như thế nào hay lẩm bẩm cái gì với nam sinh kia.
Lúc tôi quay đầu thúc giục Lâm Sơ Tễ đi nhanh lên, chỉ kịp thấy nam sinh kia trợn mắt với cậu ấy một cái rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Sơ Tễ vẫn lái chiếc xe quen thuộc ấy, tôi cũng ngồi vào vị trí quen thuộc ở ghế phụ.
Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến lạ. Cậu ấy cũng không chủ động nói chuyện.
Tôi có chút chột dạ, lại có chút ngượng ngùng, bèn mở miệng trước: "Làm phiền cậu rồi. Vừa rồi tôi thất thần nên mới vô ý xuống nhầm trạm."
Lâm Sơ Tễ trông có vẻ đang nghiêm túc lái xe, nhưng khi chiếc xe đang yên lặng, tôi bỗng nghe thấy cậu ấy hỏi: “Có phải vì tôi đến đón cậu nên cậu rất phấn khích, vì vậy mới xuống nhầm trạm không?”