Nói xong câu đó, tôi mới chợt nhận ra hôm nay mình nói nhiều hơn hẳn bình thường.
Không ngờ Lâm Sơ Tễ chẳng hề thấy lạ, ngược lại còn bảo: “Cậu phải nói chúc ngủ ngon nữa mới được.”
“À… ừm.” Tôi gật gật đầu trong chăn, ngoan ngoãn nói: “Ngủ ngon.”
Cậu ấy cười khẽ: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải nói câu này.”
Ý cậu ấy là, mỗi tối tôi đều phải chúc cậu ấy ngủ ngon sao?
Nhưng cậu ấy đâu có ở trường thường xuyên, chẳng lẽ tôi còn phải gọi điện riêng chỉ để nói một câu chúc ngủ ngon với cậu ấy sao?
Chỉ gọi điện chỉ để chúc ngủ ngon…có phải hơi kỳ lạ quá không?
Tôi thấy hơi khó xử, nhưng nghĩ lại những chuyện mình đã làm hôm nay, cuối cùng cũng chỉ có thể thấp giọng đáp: “Được.”
Đêm khuya tĩnh lặng, pháo hoa đã sớm tàn.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh từng chùm pháo hoa rực rỡ bừng sáng trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua, có một người đặc biệt vì tôi mà bắn pháo hoa.
Một hòm đầy pháo hoa, chỉ thuộc về riêng tôi, tỏa sáng rực rỡ trong đêm nay.
Từ cái đêm trở về từ nhà gỗ, tối nào tôi cũng gọi điện cho Lâm Sơ Tễ đúng giờ, chúc cậu ấy ngủ ngon.
Nhưng vì giờ tan làm của tôi khá muộn, nên tôi thường tranh thủ gọi cho cậu ấy trước khi đi làm ở quán bar.
Thực ra, tôi không biết chúng tôi có gì để nói chuyện, nên mỗi lần chỉ khô khan nói một câu "Ngủ ngon," rồi đợi cậu ấy đáp lại.
Lâm Sơ Tễ thì thả lỏng hơn tôi nhiều. Nghe tôi nói xong, cậu ấy chỉ “Ừm” một tiếng, rồi hỏi tôi hôm nay đã làm gì.
Thế là tôi đành bắt đầu kể từ lúc sáng sớm mở mắt ra, kể một mạch đến tận lúc gọi điện cho cậu ấy.
“Sáng nay ăn bánh bao hấp, nhưng mà không đủ no…”
“Trưa nay đi căng tin bốc thăm trúng được giải nhì, được miễn phí một bữa cơm, tiết kiệm được tiền.”
“Hôm nay khách hơi khó tính, nhưng may mà ông chủ đã giúp tôi dàn xếp.”
Lâm Sơ Tễ luôn đáp lại từng câu một, tôi nói gì cậu ấy cũng trả lời…
Cảm giác này, thực ra cũng không tệ lắm.
Chỉ là, mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì mỗi lần nói chuyện điện thoại xong, tôi đều phát hiện tay mình vô thức siết chặt vạt áo, không ngừng vừa nắm vừa vò.
Chột dạ, tôi vội buông điện thoại, hai tay ép phẳng góc áo, cố gắng làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau Tết Nguyên Tiêu, Lâm Sơ Tễ đột nhiên có vẻ rảnh rỗi hơn hẳn.
Bởi vì hiện tại không chỉ buổi tối cậu ấy mới đến quán bar nữa.
Gần như lúc nào quán mở cửa, cậu ấy cũng có mặt, mà cậu ấy có mặt tôi sẽ chẳng thể làm việc gì khác ngoài ngồi bồi cậu ấy. Thậm chí, kể cả khi cậu ấy chưa đến, tôi đã phải ngồi chờ sẵn ở vị trí mà cậu ấy thường ngồi.
Đó là “đặc quyền SVIP” của Lâm Sơ Tễ, theo lời một đồng nghiệp khác của tôi.
Thực ra, quán bar này so với những nơi trước đây Lâm Sơ Tễ hay lui tới thì thua xa, thậm chí còn chẳng đủ tiêu chuẩn so với những quán bar hạng sang mà cậu ấy quen thuộc.
Cậu ấy cũng không quá thích rượu ở đây, mỗi lần đến chỉ gọi loại đắt nhất, nhưng cũng không uống, chỉ trực tiếp đưa hóa đơn cho tôi tính trước.
Nhưng tôi lại không muốn lãng phí.
Sau khi được cậu ấy ngầm đồng ý, tôi liền mang rượu cậu ấy gọi đi mời khách ở bàn khác, nói rằng đại thiếu gia hôm nay tâm trạng tốt, muốn mời mọi người một ly.
Lúc đầu, Lâm Sơ Tễ cũng không để tâm lắm, tôi còn tự thấy mình đang làm một chuyện tốt.
Cho đến khi có một người đàn ông tiến lại gần, chúng tôi đều sửng sốt một chút.
Ở bên nhau lâu như vậy, chúng tôi cũng xem như rất quen thuộc, chẳng cần giữ kẽ gì với nhau nữa.
Lúc đó, tôi đang chống tay lên bàn, lật sách học từ vựng tiếng Anh, miệng lẩm bẩm mấy từ khó nhớ.
Người đàn ông kia chẳng buồn để ý đến ai khác, thẳng thừng gạt tôi sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Lâm Sơ Tễ.
Vốn dĩ, Lâm Sơ Tễ đang tựa lưng vào sofa, chống đầu lên tay, ánh mắt hướng về phía tôi.
Nhưng theo quan sát của tôi về Lâm Sơ Tễ trong thời gian qua, có vẻ cậu ấy không thích người lạ đến quá gần mình.
Vì vậy, khi người đàn ông kia dựa sát lại gần, hành động đó rõ ràng đã chọc giận cậu ấy. Giọng điệu của Lâm Sơ Tễ không mấy thân thiện, thậm chí còn có phần lạnh lùng:
"Anh là ai?"
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo mở rộng, dáng vẻ tùy tiện.
Hắn chống một tay lên lưng ghế sofa, cúi xuống nhìn chúng tôi, tay còn lại định vươn ra chạm vào Lâm Sơ Tễ.
Không hiểu sao đầu óc tôi bỗng giật một cái, theo bản năng tôi ném điện thoại đang cầm lên ghế rồi nghiêng người chặn tay hắn lại.
Tôi kéo cánh tay hắn, ép hắn lùi ra xa khỏi Lâm Sơ Tễ một chút, sau đó mới lên tiếng: "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?"