Cả người cậu ấy gần như dán chặt lên người tôi, khiến tôi vô thức chống tay xuống giường để giữ thăng bằng cho cả hai.
Có lẽ Lâm Sơ Tễ cũng không ngờ rằng tôi lại không đẩy cậu ấy ra.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cậu ấy cũng có phản ứng.
…
Mãi đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi mới dần lấy lại ý thức, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ khó tả.
Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy.
Chỉ là bị cậu ấy dán sát một chút thôi, thế mà…
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Lâm Sơ Tễ.
Cậu ấy chỉ im lặng rút khăn giấy lau qua loa, sau đó lại vòng tay ôm lấy eo tôi, vùi mặt vào l*иg ngực tôi.
Không chút e dè, không hề chán ghét, cậu ấy cứ thế dán sát vào tôi, ôm chặt lấy tôi như thể giữa chúng tôi vốn dĩ là một thể.
Bóng đêm dày đặc bao trùm, như một sự mê hoặc khiến tôi nảy sinh những suy nghĩ không nên có.
Một lúc sau, Lâm Sơ Tễ bảo tôi vào phòng tắm rửa qua một chút. Lúc này trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác xấu hổ đến cực điểm.
Tôi chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi gì nữa, chỉ biết cầm lấy chiếc khăn lông rồi vội vã đi vào phòng tắm.
Đến khi tôi bước ra, đèn trong phòng đã sáng lại.
Lâm Sơ Tễ đã thay bộ quần áo bị làm bẩn ra, trên người cậu ấy hiện tại đang mặc một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt.
Màu sắc này khiến cả người cậu ấy trông hiền lành ngoan ngoãn, chẳng hề có chút cảm giác công kích nào.
Chỉ là… cậu ấy cúi thấp đầu, không hề liếc nhìn tôi dù chỉ một chút, cậu ấy nhẹ nhàng vỗ vai rồi lướt qua tôi đi thẳng vào phòng tắm.
…
Mãi đến lúc này tôi mới chậm rãi nhận ra, có lẽ cậu ấy đang giận tôi vì chuyện vừa rồi.
Dù sao thì, cậu ấy cũng thích con trai.
Tuy là cậu ấy chủ động trước, nhưng…
Nhưng tôi cũng đâu có đẩy cậu ấy ra.
Nếu tôi là người cậu ấy thích, hoặc nếu giữa chúng tôi là mối quan hệ yêu đương, thì những chuyện vừa rồi hẳn là điều hiển nhiên phải xảy ra.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Chúng tôi chỉ là bạn học, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hoặc nói theo cách khác… cậu ấy giống như là kim chủ của tôi?
Nếu đổi lại là một người tôi không thích làm những chuyện như vậy với tôi, có lẽ tôi đã phản ứng cực kỳ dữ dội rồi.
Bàn tay đang lau tóc của tôi khựng lại, trong đầu rối như tơ vò.
Tôi đặt khăn lông xuống, mặc kệ mái tóc vẫn còn ẩm ướt ngồi xổm xuống ngay cửa, định bụng chờ Lâm Sơ Tễ bước ra sẽ lập tức xin lỗi.
Nếu lúc này cậu ấy có bất cứ yêu cầu gì, tôi nhất định cũng sẽ đáp ứng.
Tựa lưng vào tường, tôi lại lần nữa tự mắng bản thân vì hành động lúc nãy của mình.
Càng nghĩ, lòng tôi càng rối ren…
Giữa nhà vệ sinh và phòng tắm còn có một vách ngăn nhỏ.
Lâm Sơ Tễ ở trong phòng tắm suốt hơn nửa giờ mà vẫn chưa ra, khiến tôi có chút lo lắng.
Tôi sợ cậu ấy ngủ quên hoặc vô ý trượt chân mà tôi lại không nghe thấy, vì vậy tôi liền tiến đến gõ nhẹ lên cánh cửa: “Cậu ổn chứ?”
Mấy giây sau, bên trong mới truyền ra một giọng nói mơ hồ: “Ừm.”
Biết cậu ấy không sao, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục ngồi xổm chờ trước cửa nhà tắm.
Khi Lâm Sơ Tễ bước ra, cậu ấy dường như bị tôi làm giật mình, suýt chút nữa đánh rơi khăn lông xuống đất.
Tôi nhanh tay chụp lấy, rồi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy: “Xin lỗi… Cậu muốn tôi làm gì cũng được.”
…
Tôi thấy cậu ấy hơi hé môi, khóe miệng dường như còn khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh khuôn mặt cậu ấy đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường như cũ.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Vậy sau này để tôi giúp cậu sấy tóc được không?”
Tôi ngẩn người một chút, miệng nhanh hơn não mà nói: “Hả? Cậu có phải nói ngược rồi đúng không?”
Lâm Sơ Tễ liếc tôi một cái, chậm rãi nói: “Đây là sở thích của tôi, chỉ là rất ít khi nói với ai khác thôi. Cậu không phải vừa bảo tôi muốn cậu làm gì cũng được sao?”
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, không hiểu vì sao lại có người thích sấy tóc cho người khác. Nhưng dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tôi vẫn gật đầu đồng ý với cậu ấy: “Vậy sau này tôi tắm xong sẽ nói cậu biết.”
Lâm Sơ Tễ xoay người, bỗng nhiên bờ vai hơi run* nhẹ một chút, rồi bảo tôi đi ngủ.
*Sơ Tễ cười bé Khê ngốc quá. Không đọc kỹ văn án chắc không biết đứa nào công đứa nào thụ luôn quá.
Bây giờ cũng đã khuya, tôi đã trải sẵn chăn ga trên hai chiếc giường, chỉ cần chui vào là có thể ngủ một giấc ngon lành.
Sáng mai trở về, tôi lại tiếp tục công việc như thường ngày.
Nhưng tôi không chắc liệu Lâm Sơ Tễ có hài lòng với cách tôi trải chăn hay không.
Bởi vì cậu ấy đứng bên mép giường nhìn chằm chằm vài giây, rồi mới miễn cưỡng chọn một bên chui vào.
Tôi thở phào một hơi, an tâm chui vào chiếc giường còn lại: “Vậy…đi ngủ thôi.”