Tôi Cũng Có Nhà

Chương 20

Nghĩ đến đây, tôi bất giác cảm thấy suy nghĩ của mình có phần buồn cười.

Hóa ra suy nghĩ của tôi vẫn dừng lại ở những mô-típ phim truyền hình cách đây hơn mười năm trước. Mà kể cả có căn cứ bí mật thật đi chăng nữa, Lâm Sơ Tễ cũng chưa chắc sẽ dẫn tôi đến xem.

Chưa đầy mười phút sau, chiếc xe rốt cuộc dừng lại.

Tôi thấy Lâm Sơ Tễ bước xuống xe, mở cốp sau, liền vội vàng mở cửa xuống theo cậu ấy.

Nhớ ra trong xe còn một chiếc áo lông vũ màu đen. Tôi còn không quên cầm theo để đưa cho Lâm Sơ Tễ.

Vừa bước xuống xe, tôi liền nhìn thấy trên khoảng đất trống phía trước có một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong đang tỏa sáng ánh đèn vàng ấm áp.

Màu sắc ấy khiến tôi có cảm giác không gian bên trong chắc chắn rất ấm cúng.

Nhưng Lâm Sơ Tễ dường như không quan tâm đến căn nhà gỗ đó.

Cậu ấy xắn tay áo lên, lấy từng chiếc hộp xuống từ cốp xe, sau đó lần lượt đặt chúng ở một khoảng đất trống xa hơn một chút.

Tôi sững người mất vài giây, vì mấy chiếc hộp đó thoạt nhìn...giống như đều là pháo hoa.

Lúc này tôi vẫn đang ôm hai chiếc áo lông vũ trên tay, trên người chỉ mặc bộ đồng phục mỏng manh của quán bar.

Ở trong thành phố không thấy lạnh, nhưng vừa ra đến vùng ngoại ô, cơn gió thổi qua khiến tôi lạnh đến co rúm người lại.

Lâm Sơ Tễ bị dáng vẻ của tôi chọc cười, cậu ấy lấy lại chiếc áo lông vũ màu trắng khoác lên người tôi, còn không quên cẩn thận giúp tôi kéo khóa lại.

Tình cảnh lúc này thật sự là có chút lúng túng, tôi không biết phải làm sao, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời Lâm Sơ Tễ. Cậu ấy bảo giơ tay thì tôi giơ tay, bảo xoay người thì tôi xoay người.

Đợi đến khi kéo xong khóa áo của tôi lên, Lâm Sơ Tễ bỗng nhiên dang hai tay ra…

Tôi: …

Tôi thực sự không biết mình có hiểu sai ý cậu ấy hay không?

Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Sơ Tễ, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng gượng gạo, tôi không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, đành tự nhủ trong lòng rằng đây là thần tài của tôi.

Trong lòng tôi không ngừng mặc niệm: Thần tài đã tự tay giúp mình mặc áo. Mình không thể để thần tài bị lạnh được.

Nghĩ vậy tôi cũng giúp cậu ấy mặc áo khoác, không chỉ kéo khóa áo đến tận bên trên, còn cài luôn nút áo trên cổ cậu ấy lại.

Đảm bảo Lâm Sơ Tễ đã đủ ấm áp, tôi lại ngẩng đầu nhìn cậu ấy, muốn hỏi kế tiếp cậu ấy muốn làm gì.

Khóe miệng cậu ấy bỗng từ từ cong lên, rồi đột nhiên Lâm Sơ Tễ ôm tôi một cái.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã chạy về phía trước để đốt pháo hoa.

Tôi thề rằng đời này tôi chưa từng nhìn thấy pháo hoa đẹp đến như vậy.

Ban đầu, một chùm pháo nhỏ bay vυ't lên trời, rồi bất chợt nổ tung thành vô số tia sáng nhỏ, lan tỏa bốn phía như những đóa hoa rực rỡ.

Lâm Sơ Tễ liên tục đốt mười cái pháo hoa, lúc này bên tai tôi chỉ còn lại tiếng “đoàng đoàng” vang dội của pháo hoa, âm thanh vang vọng xé tan màn đêm yên tĩnh.

Lâm Sơ Tễ chạy từ xa về, nắm chặt lấy tay tôi. Đầu ngón tay cậu ấy ấm áp, tương phản hoàn toàn với cái lạnh rét buốt của gió đêm.

Tôi chậm chạp ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt cậu ấy. Trong đôi mắt ấy đang phản chiếu bóng dáng của chính tôi.

Rồi tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Đây là pháo hoa chúc mừng năm mới của cậu. Chúc cậu năm mới vui vẻ, Gia Gia.”

Khoảnh khắc ấy, ngoài giọng nói của Lâm Sơ Tễ, tôi dường như không còn nghe thấy bất luận âm thanh nào khác nữa.

Ánh mắt tôi có thể nhìn thấy vô số pháo hoa nở rộ trên bầu trời, nhưng tai tôi lại chỉ nghe được giọng nói của cậu ấy cùng tiếng nhịp đập của trái tim.

Tôi không biết tiếng tim đập ấy là của tôi hay Lâm Sơ Tễ, nhưng âm thanh ấy lớn đến mức gần như đem cả người tôi bao phủ.

Những chùm sáng rực rỡ tan đi, bầu trời đêm lại trở về với sự tĩnh lặng và bóng tối.

Chỉ có bàn tay tôi vẫn được bao bọc trong một lòng bàn tay khác, ấm áp, chặt chẽ đến mức không có lấy một khe hở.

Đêm hôm ấy, chúng tôi thuận lý thành chương mà ở lại căn nhà gỗ, cùng nhau trải qua một đêm.

Và cũng chính đêm đó, mối quan hệ giữa chúng tôi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Dù chỉ là một nơi nhỏ bé, nhưng bên trong lại đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Đúng thật như tôi đã đoán, đây đúng là một góc nhỏ riêng của Lâm Sơ Tễ.

Cậu ấy nói, ngoài tôi ra, chưa từng đưa ai khác đến đây.

Nghe cậu ấy nói như vậy, tôi có chút bất ngờ lại có chút hoảng hốt, còn có chút không biết phải làm sao, chỉ vô thức siết nhẹ ngón tay rồi lí nhí nói một câu: "Cảm ơn."

Lâm Sơ Tễ sững người trong giây lát, sau đó bỗng bật cười lớn, thậm chí còn khom lưng tựa lên bàn mà cười không dứt.

Tôi có hơi xấu hổ, không biết vừa rồi trong lúc vô ý mình đã làm chuyện gì kỳ quặc mà lại khiến cậu ấy cười như vậy.