Tôi Cũng Có Nhà

Chương 19

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi lập tức nhớ đến cảnh tượng hôm trước trong phòng vẽ tranh và cả giấc mơ xấu hổ đêm qua, nhất thời tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ấy.

Hôm nay, Lâm Sơ Tễ mặc một chiếc áo lông dê trắng kết hợp với quần ống suông màu đen. Trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh.

Tôi chợt nghĩ đến thời tiết bên ngoài hôm nay, lạnh đến mức chỉ đứng vài phút thôi cũng đã cóng tay. Từ lúc bước xuống xe đến lúc vào cửa, chắc chắn cậu ấy đã bị rét không ít.

Tôi bỗng nhớ đến câu nói mà ai đó từng nói trước quầy bar: “Cái đẹp luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.”

Quả nhiên, cái đẹp lúc nào cũng phải đánh đổi bằng một cái giá nào đó.

Lâm Sơ Tễ đến quá thường xuyên, đến mức nhân viên trong quán đều biết cậu ấy là vị khách đặc biệt thứ hai, chỉ sau Trần tiên sinh, người luôn chỉ định tôi phục vụ.

Dù vậy, cách mọi người nói về chuyện này lại khác hẳn: “Cái anh đẹp trai kia lại gọi cậu phục vụ kìa.”

Nhưng thật kỳ lạ, sao cứ phải là tôi chứ?

Rõ ràng cậu ấy đến đây chỉ để gọi rượu thôi mà.

“Gọi tôi”, mặc dù là gọi phục vụ rượu nhưng khi từ gọi thốt ra từ miệng mấy người ở quầy bar, nghe thế nào cũng thấy không đứng đắn, ngay cả tôi cũng cảm giác được có gì đó là lạ.

Sau khi chuẩn bị xong đồ uống mà Lâm Sơ Tễ gọi, tôi liền bưng đến cho cậu ấy.

Lâm Sơ Tễ đang dựa vào lưng ghế sô pha, cậu ấy cũng không có đang chơi điện thoại.

Khi thấy tôi đến gần, cậu ấy lập tức ngồi thẳng dậy.

Lúc tôi cúi người đặt mấy ly rượu lên bàn, Lâm Sơ Tễ bỗng nghiêng người về phía trước, một tay chống cằm, tay còn lại bất ngờ túm nhẹ vạt áo đồng phục của tôi, nói: “Tối nay đi chơi với tôi đi. Tôi sẽ trả cậu gấp đôi tiền lương.”

Tôi chần chừ hai giây: “Đi đâu?”

Nhưng Lâm Sơ Tễ không trả lời, ngược lại hỏi tôi: “Có đi hay không?”

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được trên người Lâm Sơ Tễ một loại khí chất tự tại, thứ mà tôi không bao giờ có thể có được.

Chính vì thế, tôi thừa nhận mình bị cậu ấy hấp dẫn.

Thế nên tôi gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Sơ Tễ lập tức gọi điện xin phép ông chủ của tôi, rồi nắm lấy tay, kéo tôi ra khỏi cửa.

Bên ngoài quả nhiên rất lạnh, nhưng may mà Lâm Sơ Tễ đã lái xe đến.

Ghế sau xe của Lâm Sơ Tễ có hai chiếc áo lông vũ rất lớn, một đen, một trắng.

Lâm Sơ Tễ mở cửa xe, lấy chiếc áo trắng đưa cho tôi, sau đó cậu ấy nhẹ nhàng đẩy vai tôi, ý bảo tôi ngồi vào ghế phụ.

Cậu ấy giơ tay chỉnh máy phát nhạc trên xe, đổi sang một ca khúc tiếng Nga. Hơi ấm từ máy sưởi trong xe không ngừng tỏa ra, xua tan sự lạnh giá trong không khí.

Lâm Sơ Tễ lái xe đưa tôi đến một nơi mà tôi không biết.

Cho nên tôi thừa nhận mình không thể kiềm chế được mà bị thu hút.

Không biết cậu ấy định đưa tôi đi đâu, nhưng nhìn cậu ấy đang tập trung lái xe, tôi cũng không dám mở miệng quấy rầy, dù trong những lần đi xe ô tô ít ỏi trước đây, tôi thường nghe tài xế trò chuyện với khách.

Dọc theo đường đi, trong xe vẫn vô cùng ấm áp, hơi ấm lan tỏa khắp người khiến máu trong cơ thể tôi dường như lưu thông nhanh hơn.

Tôi vốn có suy nghĩ khá truyền thống, cho rằng không nên để chân bị lạnh, vì thế tôi đã kéo chiếc áo lông vũ Lâm Sơ Tễ đưa đắp lên chân mình.

Lén liếc đầu gối của Lâm Sơ Tễ, tôi cảm thấy nếu tôi đưa áo cho cậu ấy thì không chỉ kỳ lạ mà còn ảnh hưởng đến việc lái xe. Thế nên tôi ngoan ngoãn tựa lưng vào ghế, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi không có việc gì làm liền nhìn chằm chằm chiếc áo lông vũ màu trắng, phát hiện nhãn mác vẫn chưa bị cắt, đây là đồ mới.

Bất giác tôi có chút tự mình đa tình, thầm nghĩ có thể là Lâm Sơ Tễ mua riêng cho tôi.

Nhưng rồi tôi lại cảm thấy cũng có khả năng cậu ấy đã mua hai cái áo khoác với hai màu khác nhau, vì thế tôi cũng không suy nghĩ lung tung nữa.

Xe rời khỏi nội thành, chiếc xe dần chạy vào một con đường nhỏ yên tĩnh, hướng về vùng ngoại ô, càng đi càng xa,.

Tuy biết chắc cậu ấy sẽ không đem tôi đi bán lấy tiền, nhưng tôi thực sự không hiểu giữa đêm khuya như thế này, cậu ấy muốn đưa tôi đến nơi hẻo lánh này làm gì.

Con đường phía trước bắt đầu gập ghềnh, ngay cả khi ngồi trong xe tôi cũng có thể cảm nhận được sự xóc nảy rõ rệt.

Tôi siết chặt dây an toàn, quay sang nhìn Lâm Sơ Tễ, lại lần nữa hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Lâm Sơ Tễ nghiêng đầu, nở một nụ cười với tôi: "Dẫn cậu đi xem một điều bất ngờ."

Thế là tôi im lặng, lần nữa hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Trước mắt chỉ có những khoảng đất trống rộng lớn, khiến tôi nhớ đến những cảnh trong phim truyền hình.

Không biết có phải Lâm Sơ Tễ cũng có một căn cứ bí mật ở đây không? Ví dụ như mỗi khi không vui, cậu ấy sẽ đến chỗ này để trút bỏ cảm xúc linh tinh gì đó?