Tôi hơi ngượng ngùng, chỉ đơn giản chào cậu ấy một tiếng.
Lâm Sơ Tễ bật cười: "Cần gì phải giữ khoảng cách như vậy, hả Gia Gia?"
Cậu ấy cố ý gọi tôi bằng cái tên mà người khác chưa từng gọi, khiến tôi hơi bối rối, lúc này tôi chỉ biết cười cười cho qua chuyện.
Lâm Sơ Tễ đưa tôi đến một phòng vẽ tranh nằm trong khu phố thương mại.
Khung cảnh không giống như tôi tưởng tượng. Tôi cứ nghĩ đó sẽ là một nơi cực kỳ sang trọng. Vì tôi cảm thấy, chỉ những nơi như vậy mới xứng với Lâm Sơ Tễ.
Phòng vẽ tranh hơi lộn xộn, nhưng vẫn khá sạch sẽ, trông có vẻ là được quét dọn thường xuyên.
Lâm Sơ Tễ kéo giá vẽ ra, điều chỉnh vị trí khung vẽ lại một chút.
Tôi thì ngoan ngoãn ngồi xuống đúng chỗ cậu ấy đã sắp xếp.
Hệ thống sưởi trong phòng vẽ tranh khá tốt, không khí ấm áp đến mức khiến tôi cảm thấy hơi nóng.
"Tôi có thể cởi bớt đồ không? Hơi nóng."
Lâm Sơ Tễ nhìn tôi một cách đầy hứng thú: "Đương nhiên."
Tôi không nhìn cậu ấy, chỉ tập trung đem áo lông vũ cùng áo len cởi ra, sau khi đặt chúng lên bàn tôi lại ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.
Lâm Sơ Tễ nhìn tôi ổn định chỗ ngồi xong liền chậm rãi bước tới, đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi hơi khó hiểu, không biết Lâm Sơ Tễ muốn làm gì, vậy nên tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đầy bối rối.
Lâm Sơ Tễ cúi người xuống, đầu ngón tay thon dài lướt qua yết hầu tôi.
Cả người tôi lập tức cứng đờ vì hành động bất ngờ của cậu ấy, lúc này tôi thật sự không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Không đợi tôi kịp suy nghĩ, Lâm Sơ Tễ đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng cởi bỏ cúc áo đầu tiên của tôi.
Quần áo trên người tôi không nhiều, áo khoác cùng áo len lúc nãy đều đã bị cởi ra, hiện tại trên người tôi chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng mỏng manh.
Động tác cởi cúc áo trên người tôi của Lâm Sơ Tễ thuần thục đến đáng sợ.
Ngay sau đó, bàn tay lạnh buốt của cậu ấy luồn vào bên dưới lớp vải, chạm thẳng vào bụng tôi.
Toàn thân tôi lúc này đã hoàn toàn căng cứng, từng sợi lông tơ nháy mắt đều dựng đứng lên.
Lâm Sơ Tễ lại không hề có chút tự giác nào, bàn tay thon dài của cậu ấy không ngừng sờ tới sờ lui trên cơ bụng tôi.
Tôi theo bản năng siết chặt cơ bụng, mặt mũi đều nóng bừng lên, giọng nói cũng lắp bắp: "Cậu… cậu đang làm gì vậy?!"
Tại sao cậu ấy lại quần áo của tôi?
Tại sao lại chạm vào người tôi?
Không phải nói là làm mẫu vẽ thôi sao?!
Cũng đâu có ai bảo tôi làm mẫu vẽ là phải cởϊ áσ đâu!
Đầu ngón tay Lâm Sơ Tễ lúc này vẫn còn dán chặt trên cơ bụng tôi, không hề có ý định buông ra.
Đầu ngón tay ấm áp của cậu ấy lướt qua làn da tôi, mang theo một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.
Lâm Sơ Tễ mỉm cười với tôi, nụ cười đó có chút gì đó giảo hoạt.
"Vẫn là làm phiền cậu phải hy sinh một chút rồi."
"Ở đây chỉ có tôi với cậu tôi, không còn ai khác nữa. Hơn nữa chỉ là vẽ tranh thôi, không cần lo lắng."
Lâm Sơ Tễ Nói bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tôi có cảm giác phản ứng của mình hơi thái quá, nhưng vẫn không nhịn được mà cảnh giác.
Cổ họng cảm thấy khô khốc, tôi nuốt nước bọt một cái, tay chân cương cứng ngồi trên ghế
Lâm Sơ Tễ lần này không có tiếp tục sờ vào bụng tôi nữa.
Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng đẩy áo sơ mi của tôi trượt xuống một bên vai, tạo ra dáng vẻ mà cậu ấy gọi là, "nửa lộ vai ngọc."
Đúng vậy, nguyên văn chính là câu đó.
Đến khi bức tranh hoàn thành, tôi thậm chí có cảm giác không rõ bản thân là ai nữa.
Tôi ngồi trên xe của Lâm Sơ Tễ, đầu óc mơ màng, mệt mỏi đến mức chẳng còn sức nghĩ ngợi điều gì.
Lần này, cậu ấy không đề nghị lên phòng tôi ngồi chơi như lần trước, chỉ thoải mái vẫy tay chào tạm biệt, hơn nữa tâm trạng cậu ấy còn có vẻ rất tốt.
Hoàn toàn trái ngược với tôi.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Mãi đến gần sáng mới chợp mắt, nhưng tôi lại mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ quái.
Trong mơ, có một bàn tay thon dài, mềm mại không ngừng lướt qua cơ thể tôi…
Sáng dậy, tôi lập tức nhận ra cơ thể mình có gì đó không ổn.
Tôi xốc chăn lên nhìn thoáng qua, nhìn thấy phản ứng ở nửa thân dưới, khuôn mặt tôi liền đỏ bừng, uể oải xách dép đi vào phòng tắm.
Làm xong mọi thứ, tôi quay lại quán bar, dọn dẹp một chút trên gác mái, tối đến thì bắt đầu ca làm như bình thường.
Ngày đầu tiên đi làm lại, ông chủ phát bao lì xì lấy may cho mọi người.
Không khí trong quán rộn ràng hẳn lên, ai cũng phấn khởi, tâm trạng tôi cũng giống như bao lì xì đỏ rực kia, trở nên tốt hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, Lâm Sơ Tễ cũng đến quán bar.
Nhưng lần này, cậu ấy không đi cùng đám bạn như mọi khi, mà chỉ có một mình.