Tôi Cũng Có Nhà

Chương 17

Lâm Sơ Tễ nói xong liền rời đi.

Tôi vẫn ngây người đứng cạnh bàn, nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt.

Một cảm giác trống rỗng dâng lên trong lòng, rồi đột nhiên tôi nhận ra…

Mình thật sự rất mệt.

Dường như đã rất lâu rồi, tôi mới có lọai cảm giác này.

Tôi rời khỏi nhà đến nay đã được bốn tháng, suốt khoảng thời gian này dường như lúc nào tôi cũng luôn bận rộn không ngừng.

Bận thích nghi với môi trường mới, thích nghi với việc học, tìm một công việc làm thêm, cố gắng kiếm tiền…

Ngoài lão sư ra, dường như đã rất lâu rồi chẳng có ai hỏi tôi có mệt hay không.

Tôi đặt chai nước xuống, bước đến bên cửa sổ.

Có lẽ vì sợ ai đó nhảy lầu, sợ phải chịu trách nhiệm hoặc gây ra phiền phức gì đó, nên cửa sổ đã bị cố định, chỉ chừa lại một khe nhỏ có thể mở ra.

Tôi đưa tay ra ngoài, chỉ có một đoạn cổ tay và bàn tay lộ ra ngoài cửa sổ.

Những bông tuyết mỏng khẽ rơi xuống lòng bàn tay tôi, thật lạnh lẽo, cũng thật nhỏ bé.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện thò hẳn đầu ra ngoài, coi như được hưởng điều hòa miễn phí.

Tốt nhất là để gió lạnh thổi qua một chút, để đầu óc tôi tỉnh táo lại thì càng tốt.

Tôi thở dài, cúi đầu lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho lão sư, xem như để cô yên tâm rằng tôi vẫn ổn.

Đã khuya lắm rồi, vậy mà lão sư vẫn còn soạn bài. Chỉ một lát sau, cô đã nhắn lại cho tôi, còn gửi kèm một bức ảnh "bé ngoan đang ngủ".

Chúng tôi trò chuyện vài câu, rồi tôi cũng không làm phiền cô nữa. Sau khi rửa mặt xong, tôi leo lên giường, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ mờ mờ trong phòng.



Thời gian trôi qua cũng không chậm, chớp mắt đã đến đêm Giao thừa.

Ở khách sạn chẳng có việc gì làm, tôi bèn mở trang web của trường ra xem lịch học kỳ sau.

Xem ra sau khi khai giảng, thời gian rảnh sẽ nhiều hơn, vậy thì tôi có thể dành thời gian để kiếm thêm ít tiền.

Lúc 11 giờ rưỡi đêm Giao thừa, tôi nhận được tin nhắn từ Lâm Sơ Tễ. Khi đó, tôi vừa mới tắm xong, điện thoại bị vứt trên giường.

Tôi vén chăn chui lên giường, mở khóa điện thoại, lập tức thấy một dấu chấm đỏ thông báo có tin nhắn chưa đọc.

"Chúc mừng năm mới, Gia Gia."

Gia Gia…

Trước giờ chưa từng có ai gọi tôi như vậy.

Tôi không biết tại sao, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, lòng bàn tay tôi bỗng lập tức đổ mồ hôi, hơi nóng từ cổ lan lên đến mặt, giống như tôi vừa xông hơi bằng nước nóng.

Tôi sững lại hồi lâu, rồi mới cử động ngón tay, chậm rãi gõ tin nhắn hồi đáp.

"Cậu cũng vậy, chúc mừng năm mới, Lâm Sơ Tễ."

Chẳng bao lâu sau, Lâm Sơ Tễ đã gửi cho tôi một đoạn video.

Điện thoại của tôi là hàng second-hand, tốc độ load hơi chậm, phải chờ một lúc lâu mới có thể mở đoạn video kia ra.

Trong video là những chùm pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời.

"Đẹp thật." Tôi nhắn cho Lâm Sơ Tễ

Cậu ấy trả lời rất nhanh: "Cậu thích không?"

Tôi không đáp lại, chỉ thoát khỏi khung chat, sau đó gửi vài câu chúc Tết cho những người bạn cùng phòng trong ký túc xá.

Thích hay không thích thì có gì khác biệt đâu? Đối với tôi, chỉ riêng chuyện sinh tồn cũng đã quá khó khăn.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên của năm mới, tôi tắt điện thoại, tắt đèn, quấn chăn kín người, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Sáng mùng Một, tôi gọi video cho lão sư. "Bé ngoan" đã được lão sư thay cho một bộ quần áo mới.

Đó là một bộ đồ hình sư tử con, còn có cả mũ đi kèm. Lão sư nói đã dùng số tiền tôi gửi trước đó để mua bộ quần áo này cho bé ngoan. Tạo hình chú sư tử trông đầy sức sống, càng làm cho bé ngoan trông đáng yêu hơn bao giờ hết.

Có lẽ là do tôi bị ảnh hưởng bởi kính lọc của tình thân, nên luôn cảm thấy đôi mắt của bé ngoan lúc nào cũng long lanh như nước.

Dù không nhìn thấy tôi, bé vẫn líu ríu gọi "Anh ơi", khiến lòng tôi mềm nhũn.

Lão sư còn chưa lập gia đình, ngày lễ Tết hằng năm cô đều về nhà thăm mẹ. Năm nay cũng vậy, chỉ khác là năm nay có bé ngoan đi cùng cô.

Ba mẹ của lão sư đã gặp bé ngoan từ trước, hai người đều rất yêu thích cậu nhóc mũm mĩm này, thậm chí hiện tại bé ngoan còn bắt đầu bập bẹ gọi hai người là "ông bà ngoại".

Tôi chủ động kết thúc cuộc gọi video, sau đó lại chuyển thêm 500 tệ nhờ lão sư mua ít quà biếu cho ba mẹ lão sư, dù sao lão sư cũng đã giúp tôi nhiều như vậy.

Qua mùng Ba, Lâm Sơ Tễ nhắn hỏi tôi có thời gian rảnh để vẽ tranh không.

Dù sao cũng rảnh rỗi, mà quán bar cũng chưa khai trương lại, thế nên tôi liền đồng ý.

Ban đầu tôi định tự bắt taxi đi, nhưng Lâm Sơ Tễ nói cậu ấy đã đợi dưới lầu rồi.

Tôi luống cuống thu dọn một hồi, cuối cùng vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.

Xe của cậu ấy vẫn là chiếc hôm trước. Lâm Sơ Tễ hạ nửa cửa kính xuống, ngồi trong xe chờ tôi.