Tôi Cũng Có Nhà

Chương 14

Nhưng nghĩ lại số tiền kiếm được trong mấy tuần qua, tôi cắn răng đặt một phòng có giá xem như hợp lý nhất.

Chiều hôm đó, tôi nhận được bao lì xì từ lão bản, đồng thời cũng chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.

Tôi kéo vali đến khách sạn, vừa đến quầy lễ tân liền nghe thấy một cặp đôi đang bàn về đồ trang sức. Lúc này đầu óc tôi bỗng nhanh nhạy hẳn lên.

Nghĩ rằng nhân dịp mấy ngày nghỉ này có thể kiếm thêm chút tiền, tôi quyết định thử vận may bằng một quầy hàng rong trong chợ đêm nhộn nhịp.

Tôi dành thời gian cả buổi trưa để tìm kiếm những khu chợ bán sỉ trên điện thoại, sau khi xin được một miếng bìa cứng, tôi liền bắt xe buýt đi mua đồ. Mua xong, tôi liền lập tức đến chợ đêm.

Tôi mua hai mươi chiếc đèn l*иg hình động vật, một ít pháo hoa cầm tay, vòng tay, túi thơm và kẹp tóc linh tinh.

Sau đó, tôi tìm một góc trống trong chợ đêm, ngồi chờ màn đêm buông xuống.

Vì đến hơi sớm, sợ chiếm chỗ của người khác sẽ gây phiền phức, tôi còn đặc biệt chọn một góc tương đối khuất một chút.

Lúc này, tôi không thể không cảm ơn mẹ đã cho tôi một ngoại hình ưa nhìn.

Hai ba nữ sinh rụt rè tiến lại gần, ngại ngùng hỏi tôi có thể chụp ảnh cùng họ không.

Tôi do dự một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Chợ đêm được tổ chức khá quy mô, xung quanh tràn ngập ánh đèn vàng nhỏ lấp lánh, tạo nên một bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Thấy tôi đồng ý chụp ảnh, các cô gái không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó mỗi người đều chọn một món đồ trong sạp hàng của tôi rồi quét mã thanh toán.

Con gái vẫn là da mặt mỏng, bọn họ ngượng ngùng không dám nói chuyện với tôi, chỉ thì thầm với bạn bè điều gì đó rồi đẩy nhau rời đi.

Có người mở màn, những người khác cũng chú ý đến góc nhỏ này của tôi. Chẳng mấy chốc, một nhóm đông người đã chen chúc lại đây, chẳng bao lâu sau toàn bộ hàng hóa đã bán sạch.

Tôi thầm tiếc vì đã không mua nhiều hơn một chút, nếu không hôm nay đã kiếm được kha khá.

Thấy tôi đã bán hết hàng, có người tò mò hỏi: “Ngày mai anh có bán hàng nữa không?”

Tôi cười đáp: “Có chứ. Mọi người có muốn mua gì không? Ngày mai tôi sẽ mang nhiều hơn một chút.”

Có cả nam lẫn nữ tranh nhau nói ra mong muốn của mình, tôi đều ghi nhớ lại từng thứ một.

Lúc tôi rời khỏi chợ đã gần 11 giờ đêm, nghĩ đến việc ngày mai cũng có thể buôn bán tốt như hôm nay, bước chân tôi nhẹ nhàng hẳn lên.

Tôi quét mã, thuê một chiếc xe đạp công cộng, để mặc cơn gió lạnh táp vào mặt đến tê buốt, chầm chậm đạp xe về khách sạn.

Hôm sau, hiếm hoi lắm mới có một ngày tôi có thể ngủ nướng, mãi đến gần 9 giờ mới dậy.

Tôi mở điện thoại, xem lại danh sách đồ cần mua và chuẩn bị làm thêm vài tấm thẻ bài nhỏ xinh.

Toàn bộ số tiền kiếm được hôm qua đều trở thành vốn nhập hàng hôm nay, thậm chí tôi còn tốn thêm vài trăm đồng nữa.

Gần cuối năm, phần lớn người đi chợ đêm đều là giới trẻ.

Tôi dựng thẻ bài lên thật gọn gàng, nhưng hôm nay lại không có nhiều người ghé đến như hôm qua, vậy nên tôi chỉ có thể bán được lác đác vài món linh tinh.

Tôi không có đầu óc kinh doanh, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ông chú bán vòng tay ở quầy bên cạnh đại khái là nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt tôi, liền bước tới bắt chuyện: “Này nhóc con, lần đầu ra đây bày quầy hả?”

Tôi gật đầu, sắc mặt chắc cũng không dễ coi gì cho cam.

Ông ấy chậc một tiếng, hít sâu một hơi rồi nói: “Hôm qua thấy cậu buôn bán tốt như vậy, tất nhiên sẽ có kẻ đỏ mắt ghen tị. Chỗ cậu ngồi đêm qua trước khi cậu đến có thể đã có người đến phá đám, hơn nữa hôm nay chắc chắn có người khác bày bán y hệt cậu. Lần sau nhớ lấy bài học, cứ theo kế hoạch của mình mà làm, chứ chuyện kiếm tiền mà dựa vào may mắn thì không bền được đâu.”

Lòng tôi chùng xuống, biết hôm nay đống hàng này e là khó bán được rồi.

Sự phấn khởi của cả ngày bỗng chốc tan biến, nỗi thất vọng nặng nề dâng lên trong lòng tôi.

Nhưng vấp ngã một lần thì khôn ra một chút, tôi hiểu rõ đây là địa bàn của người ta, có cố gắng cũng vô ích, chi bằng cứ thành thật ngồi yên tại chỗ còn hơn.

Có người mua thì tôi bán, không có ai mua thì ngày mai lại đổi chỗ khác.

Tôi ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ, chán chường khẩy khẩy mấy món đồ lặt vặt trên sạp.

Đột nhiên, một bóng người che khuất ánh sáng phía trên đầu. Tôi tưởng cuối cùng cũng có khách đến, vừa ngẩng đầu vừa hỏi: “Muốn mua gì sao…hả?”

Lâm Sơ Tễ? Sao cậu ấy lại ở đây?

Thời tiết đã se lạnh, mỗi lần tôi thở ra đều tạo thành từng làn sương trắng.

Lâm Sơ Tễ đứng trước quầy hàng nhỏ của tôi, dưới ánh đèn vàng ấm áp. Ánh sáng phủ lêи đỉиɦ đầu, khiến cơ thể cậu ấy trông như thể có hào quang bao quanh, giống hệt như cái cách mà cuộc sống của cậu ấy luôn thuận buồm xuôi gió.