Trong không khí vương lại mùi bùn đất đặc trưng sau cơn mưa, tươi mát mà lạnh lẽo.
Mùa đông ở đây thật ra có hơi lạnh, nhưng may mắn là tầng này có hệ thống sưởi, tôi cũng không đến mức phải cực khổ chịu rét buốt.
Lâm Sơ Tễ có vẻ rất tò mò, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Chỉ là, cái gác mái này tổng cộng chưa đến mấy mét vuông, thật sự chẳng có gì để xem cả.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, vừa liếc mắt một cái, tôi liền nhìn thấy trên giá áo của mình đang treo hai cái qυầи ɭóŧ.
Tuy rằng cả hai đều là con trai, nhưng dù sao sao cậu ấy cũng là khách.
Thế mà bây giờ hai cái qυầи ɭóŧ của tôi lại treo ngay giữa “phòng khách”.
Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn hết lên mặt, sự xấu hổ không ngừng dâng lên làm mặt tôi đỏ bừng.
Tôi vội vàng bước tới, giật hai cái qυầи ɭóŧ từ móc treo xuống rồi nhanh chóng nhét vào trong rương quần áo, xấu hổ ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Tễ: “Bình thường không có ai tới đây, nên…tôi không để ý lắm.”
Lâm Sơ Tễ khẽ cười một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Căn gác nhỏ lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau cậu ấy bỗng nhiên mở miệng: “Tôi với cậu ta không lâu trước đây đã chia tay rồi.”
“…” Tôi há miệng, không biết cậu ấy vì sao lại nói với tôi chuyện này, đành phải khô khan đáp một tiếng: “À.”
Lâm Sơ Tễ vỗ vỗ giường: “Lại đây ngồi đi, cậu đứng đó làm gì.”
Nói đến đây, cậu ấy bỗng bật cười: “Sợ tôi ăn thịt cậu à?”
Tôi không có gì phải sợ, chỉ là không biết nên ở chung với cậu ấy thế nào.
Nhưng dù sao cậu ấy cũng đã lên tiếng, vậy nên tôi đành phải bước tới, ngồi xuống mép giường đơn bên cạnh cậu ấy.
Lâm Sơ Tễ chống tay lên giường, ngón tay khẽ động, vô tình chạm vào ngón út của tôi.
“Cậu không nhìn ra thật sao? Ông chủ của các cậu, còn cả Trần Nghe, bọn họ có phải đều có ý với cậu không?”
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của cậu ấy.
Chỉ là, cả lão bản và Trần tiên sinh, thái độ của họ với tôi mặc dù có chút mờ ám những cũng không đến mức tạo thành uy hϊếp thực sự với tôi, vì vậy lâu nay tôi vẫn chỉ giữ thái độ tránh được thì tránh với họ.
Hơn nữa tôi là con trai, thân hình còn cao lớn, rắn chắc hơn cả lão bản, hắn sờ tôi một chút tôi cũng chẳng tổn hại gì.
Dù cho thực sự có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể phản kháng, cùng lắm thì đánh cho hắn một trận rồi nghỉ việc thôi.
Tôi lắc đầu với Lâm Sơ Tễ: “Nếu thật sự có vấn đề, tôi sẽ từ chức.”
Lâm Sơ Tễ đột nhiên tiến sát lại gần, khoảng cách có phần vượt quá mức xã giao bình thường: “Nếu cậu từ chức, tôi sx giới thiệu cho cậu một công việc khác nhé?”
Tôi quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Sơ Tễ, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi mỏng nhạt màu đang khẽ động của cậu ấy.
Tôi nhìn thấy Lâm Sơ Tễ lại tiếp tục nói: “Hoặc là…cậu cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu, được không?”
Tôi nhíu mày: “Không cần, tạm thời tôi chưa có ý định yêu đương.”
Không muốn để quan hệ giữa chúng tôi trở nên gượng gạo và khó xử, tôi bèn lấy Lý Mộc và Trần Nghe ra làm ví dụ.
“Trần tiên sinh nói hắn có thể cho tôi tiền, nhưng tôi không muốn trở thành kẻ vì chút lợi ích mà bán đi bản thân.”
Lâm Sơ Tễ bật cười, đưa tay kéo lấy tay tôi: “Đùa một chút thôi mà.”
“Cậu làm người mẫu riêng cho tôi đi, tôi trả giá cao hơn mấy công việc làm thêm này nhiều, hơn nữa cậu cũng chẳng cần làm gì cả.”
“Chỉ cần ngồi yên một chỗ làm mẫu cho tôi là được.”
Bản năng mách bảo tôi rằng chuyện này không đơn giản như lời Lâm Sơ Tễ nói, thế nên tôi chẳng cần suy nghĩ nhiều liền lắc đầu từ chối: “Tôi đã thỏa thuận với ông chủ rồi, tôi phải làm việc ở đây đến khi hết kỳ nghỉ.”
“Ồ.” Lâm Sơ Tễ cúi đầu khiến tôi nhìn không rõ cảm xúc của cậu ấy: “Vậy tôi đợi đến khi nghỉ kết thúc rồi lại bàn việc này với cậu.”
Tôi không biết vì sao khi cậu ấy nói những lời này lại mang theo một sự chắc chắn như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chỉ là theo bản năng, tôi cảm thấy đây không phải điềm báo tốt lành gì.
Lâm Sơ Tễ đứng lên: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi hôm nay. Tôi đi trước, cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nói với ông chủ giúp cậu.”
Nói xong, cậu ấy khẽ vẫy tay, không đợi tôi đáp lại đã mở cửa rời đi.
Từ sau đêm đó, Lâm Sơ Tễ không còn quay lại quán bar, chúng tôi cũng không còn liên lạc gì nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến cuối năm, việc buôn bán của quán cũng không còn nhộn nhịp như trước.
Đến Tết ông chủ phải về quê, quán bar cũng đóng cửa, vì vậy tôi phải tranh thủ ra ngoài tìm khách sạn để ở tạm.
Nhìn giá phòng trên các trang web cao đến mức chóng mặt mà tôi không khỏi xót ví.