Tôi Cũng Có Nhà

Chương 12

Không cần Lâm Sơ Tễ nói, tôi cũng tự giác ngồi xuống sô pha bên cạnh cậu ấy.

Nhưng hôm nay Lâm Sơ Tễ dường như có gì đó hơi khác.

Cậu ấy cầm ly rượu, uống hết ly này đến ly khác, nhiều đến mức tôi không biết có nên ngăn cậu ấy lại hay không.

Tôi đoán cậu ấy chắc là cãi nhau với bạn trai…đi?

Đừng cảm thấy lạ, con trai cũng nhiều chuyện lắm.

Đặc biệt là gần đây thu nhập của tôi khá tốt, trong lòng cũng không còn khổ sở như trước, vậy nên mới có tâm trạng rảnh rỗi để ý mấy chuyện này.

Chẳng mấy chốc, suy đoán của tôi đã được nghiệm chứng, vì người kia đã tìm tới.

Hắn vẫn ăn mặc như thể vừa mới đi chụp ảnh bìa tạp chí về, gương mặt hắn không có biểu cảm gì, nhìn qua có chút lạnh nhạt.

Tôi liếc mắt nhìn Lâm Sơ Tễ đã hơi ngà ngà say, vừa định đứng lên nhường vị trí cho nam sinh kia. Kết quả, Lâm Sơ Tễ bỗng nhiên ngả vào vai tôi, cậu ấy giữ chặt tôi không buông, một tay Lâm Sơ Tễ còn đè lên mu bàn tay tôi: “Đừng cử động, giúp tôi đuổi hắn đi.”

Tôi sững người, cúi đầu nhìn Lâm Sơ Tễ.

Lúc này, Lâm Sơ Tễ đang tựa đầu lên vai tôi, hai tay cũng ôm lấy cánh tay tôi, hơn nửa người đều dán sát vào tôi.

Dù tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trái cây nhàn nhạt trong hơi thở cậu ấy, nhưng Lâm Sơ Tễ khả năng là đang giả vờ say.

Bởi vì loại rượu này tôi đã từng uống qua, nồng độ cồn chắc cũng chỉ ngang bia dứa mà thôi.

Thấy tư thế của tôi và Lâm Sơ Tễ, sắc mặt người yêu tin đồn của Lâm Sơ Tễ càng khó coi hơn, giọng nói cũng gay gắt: “Cậu là ai? Tránh ra.”

Trong lòng tôi hơi khó xử, nhưng thần tài đương nhiên vẫn phải được đặt lên hàng đầu: “Cậu ấy uống say, cần nghỉ ngơi.”

Có lẽ lúc nãy nhìn lướt qua quá vội, hắn ta không có nhận ra tôi chính là người hôm đó đưa Lâm Sơ Tễ đến bệnh viện.

Lúc này, thấy tôi mặc đồng phục nhân viên phục vụ, gương mặt hắn lộ ra một chút trào phúng: “Trai bao từ đâu chui ra vậy? Muốn bám lên cậu ấy để có cuộc sống sung sướиɠ, tiền tiêu không hết sao? Không biết xấu hổ.”

Những lời này giống như một cái tát vang dội, hung hăng giáng xuống mặt tôi.

Thật ra, dù hành vi hiện tại của tôi không thể gọi là ‘vịt’, nhưng tiếp khách, bồi rượu, cũng chẳng khác là bao.

Tôi tưởng bản thân có thể tự làm tê liệt cảm xúc của chính mình, dùng sự hạnh phúc khi kiếm được tiền để quên đi sự thật phũ phàng ấy.

Nhưng hôm nay, bị bạn trai của người khác chỉ thẳng vào mặt mà sỉ nhục như vậy.

Tôi thật sự cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, Lâm Sơ Tễ vốn đang giả vờ say lại giống như bị chọc giận, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt cậu ấy sáng quắc, nhìn chằm chằm người kia, mở miệng: “Anh phát điên cái gì vậy? Tôi không phải đã sớm chia tay với anh rồi sao? Ai cho anh vào đây?”

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Người mở cửa dường như cũng không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này, vẻ ngốc lăng mà xem trò hề này.

“Nếu các người đều có mặt, vậy hôm nay tôi sẽ nói luôn một thể, đỡ cho sau này mọi người lại hiểu lầm. Tôi và hắn đã sớm chia tay, sau này đừng có tùy tiện báo cáo hành tung của tôi với hắn nữa.”

“Muốn chơi với hắn thì cứ thoải mái, nhưng đừng có kéo tôi vào chung. Còn anh, nếu vẫn cứ mở miệng sủa bậy như vậy, đừng trách tôi đi kể với dì về mớ nợ nần rối rắm của anh.”

Nói xong hai câu này, Lâm Sơ Tễ liền nắm cổ tay tôi kéo ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị cậu ấy lôi ra khỏi ghế lô.

Thoạt nhìn tâm trạng Lâm Sơ Tễ đúng thật là không ra gì, sau khi kéo tôi ra ngoài, cậu ấy lại đi thuê thêm một ghế lô khác.

Nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại đột nhiên hỏi tôi hiện tại đang sống ở đâu.

Tôi im lặng vài giây, cuối cùng vẫn nói thật: “Ở gác mái.”

Lâm Sơ Tễ thậm chí không lộ ra chút kinh ngạc nào, bàn tay vẫn túm lấy ống tay áo tôi: “Dẫn tôi lên đó đi.”

Gác mái vẫn nhỏ như vậy, ngoài chiếc giường ra thì chẳng còn chỗ nào có thể ngồi.

Tôi lúng túng mời Lâm Sơ Tễ ngồi xuống.

Chỗ này của tôi không có gì để ăn, cũng chẳng có gì để uống, chỉ có thể đứng ở gần cửa, ngây ngốc tại chỗ.

Thật ra nếu đổi lại là người khác, có lẽ tôi sẽ không ngại đến thế.

Dù Lâm Sơ Tễ là bạn học của tôi, nhưng đối với tôi mà nói, cậu ấy càng giống thần tài đã nuôi sống tôi bấy lâu nay.

Tay chân tôi có phần không biết nên để thế nào cho phải.

Trên mặt Lâm Sơ Tễ không hề có chút chê bai nào, chỉ là vô cùng ngạc nhiên mà sờ sờ ga giường của tôi: “Tan làm xong, cậu liền ở đây sao?”

Tôi ừ một tiếng, sau đó tiến lên mở cánh cửa sổ nhỏ.

Trước khi tôi đi làm trời đã bắt đầu lác đác có mưa phùn, tôi sợ nước mưa hắt vào phòng nên đã đóng cửa sổ, bình thường tôi vẫn luôn mở ra để thông gió.