Tôi Cũng Có Nhà

Chương 11

Nhưng điều mất mặt nhất chính là, tôi vậy mà lại gối đầu lên đùi Lâm Sơ Tễ mà ngủ!

Nhưng sắc mặt Lâm Sơ Tễ thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ít nhất không có vẻ gì là không vui.

Cậu ấy khẽ ấn công tắc, ánh đèn sáng rực liền chiếu sáng từng góc trong phòng.

"Tôi đã nói với ông chủ của cậu rồi, cậu cứ về nghỉ ngơi đi."

Lâm Sơ Tễ mở cửa, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi bước ra ngoài cậu ấy lại quay đầu nhìn tôi.

Có lẽ vì thấy tôi chần chừ muốn nói lại thôi, nên cậu ấy khẽ cười, nói: "Không cần để trong lòng, coi như tôi cảm ơn cậu lần trước đã đưa tôi đến bệnh viện."

Tôi ngốc lăng gật đầu, lặng lẽ nhìn Lâm Sơ Tễ lấy áo khoác trên giá rồi rời đi.

Nhưng tôi vẫn lo mình tự ý bỏ ca sẽ bị trừ lương, nên trước tiên tôi đến gặp ca trưởng báo cáo, sau đó lại đi tìm ông chủ: "Lý ca, khách ở phòng ghế lô số 3..."

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã đứng phắt dậy.

Trước tiên, hắn vỗ vỗ vai tôi, trên mặt mang theo vẻ dò xét: "Được rồi, cậu ấy đã nói chuyện với tôi rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, hôm nay phục vụ rất tốt. Nhưng mà...cậu với đám đại thiếu gia kia làm sao lại thân quen đến vậy?"

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi suy nghĩ đến rất nhiều khả năng. Ví dụ như, có thể hắn chỉ muốn xác nhận xem tôi có quan hệ gì với đám người Lâm Sơ Tễ, xem tôi có đáng để hắn để tâm không.

Tâm tư xoay chuyển không ngừng, sau đó tôi chọn một câu trả lời có vẻ an toàn nhất: "Là bạn học của tôi."

Hắn gật đầu, như thể đã nhận được câu trả lời mà hắn mong đợi. Tay hắn càng lúc càng làm càn, từ vai tôi chậm rãi trượt xuống: "Cậu làm ở đây một thời gian rồi, thấy thế nào?"

Tôi không phải kẻ ngốc, đặc biệt là khi đã làm việc ở quán bar một thời gian dài. Bị quấy rối như vậy cũng thành chuyện thường ngày.

Huống hồ, chẳng có ai bình thường lại bắt tay từ vai người khác rồi lần xuống dưới như vậy cả.

Trong tình huống bình thường, tôi sẽ mượn cớ mang rượu để né tránh những hành động đó. Nhưng người này là ông chủ của tôi.

Tôi cảm thấy hắn hẳn là sẽ không làm gì quá đáng, nên đành nhịn xuống, chỉ là cơ bắp không kìm được mà căng cứng.

Lý Mộc lăn lộn trong xã hội nhiều năm, tất nhiên không thể không nhận ra sự phản cảm của tôi.

Hắn buông tay, tùy ý phất tay ra hiệu: "Về đi, ngày mai cứ đi làm bình thường."

Tôi gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng, trở lại lầu hai thay quần áo.

Thông thường, mỗi lần tôi tan làm thì trời đều đã sáng. Nhưng giờ mới chỉ hơn 1 giờ đêm, dưới lầu vẫn còn vô cùng náo nhiệt.

Tôi vừa chợp mắt một lát trong ghế lô, hiện tại cũng không thấy quá mệt, tuy nhiên tôi vẫn nhanh chóng trở về căn phòng ở gác mái.

Bên trong bài trí vô cùng đơn giản. Sau khi dọn đến, tôi đã mua một chiếc giá phơi gấp gọn để phơi quần áo.

Điện thoại đang phát video lúc em trai tôi đang ngủ, đây là lão sư đã gửi cho tôi. Trước khi lên lầu, tôi đã vào phòng tắm dưới lầu tắm qua, giờ chỉ việc leo lên giường.

Ngoan Bảo vẫn là một em bé nho nhỏ, lớn có chút chậm .

Nhưng bé con được lão sư chăm sóc rất tốt, gương mặt so với trước kia tròn trịa hơn nhiều, lúc ngủ cũng rất an tĩnh, ngoan ngoãn.

Tôi xem đi xem lại đoạn video mấy lần, sau đó đắp chăn nằm ngay ngắn. Chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ đã ập đến.

Có lẽ lần tình cờ gặp gỡ ngày đó chỉ mới là khởi đầu, sau lần đó, tôi và Lâm Sơ Tễ rất thường xuyên chạm mặt nhau.

Quán bar này thật ra cũng không phải nơi xa hoa gì, tôi thật sự không hiểu vì sao lại có một đám công tử cứ thích đến đây như vậy.

Giống như lần đầu tiên Lâm Sơ Tễ đến đây đã hỏi: "Sao lại chọn chỗ này?"

Tôi thầm nghĩ, cách tiêu khiển của người có tiền đúng là kỳ quái.

Hôm nay tôi vẫn là người được chỉ đích danh phục vụ, chỉ là lần này, người chỉ đích danh tôi không phải Trần tiên sinh mà là Lâm Sơ Tễ.

Nhưng nói đi phải nói lại, Lâm Sơ Tễ thật sự là một đại thiện nhân, bởi vì tất cả rượu cậu ấy gọi tôi đều được trích phần trăm.

Chỉ đích danh tôi đến phục vụ rượu, thái độ rõ ràng là muốn giúp tôi được chia hoa hồng, cậu ấy không phải đại thiện nhân thì còn có thể là ai khác nữa.

Tôi không phải người từng trải, nhưng tiền đưa tới trước mặt mà không lấy thì đúng là kẻ ngốc, hơn nữa đây cũng coi như công sức tôi bỏ ra mà có được.

Bạn bè của Lâm Sơ Tễ vây xung quanh tôi thành một vòng, tôi cảm giác ngay cả ngón tay cầm rượu của mình cũng hơi run rẩy.

Chờ ghi xong tờ order, tôi thản nhiên đẩy cửa rời đi, xuống lầu đẩy xe rượu ra.

Năm con số, thật sự là năm con số, nhiêu đây đã bằng tiền lương tôi phải làm việc tận mấy tháng.

Lâm Sơ Tễ thật sự chính là Thần Tài của tôi.